"Nàng đến tuổi cập kê, liền có thể gả đi. Tại hạ Vương Hành, từ lâu đã ngưỡng mộ dung mạo và đức hạnh của cô nương. Kính xin cô nương đoái thương, cho phép kẻ này được trèo cao sánh duyên. Nếu kiếp này may mắn, được nên nghĩa phu thê cùng nàng, ta nguyện làm trâu làm ngựa, dốc lòng báo đáp ân tình."
Dưới ánh nến lay lắt, người dần hồi tỉnh, đôi môi khô khốc nứt nẻ rướm m.á.u khẽ run, giọng nói khàn đặc trầm thấp, chậm rãi trao cho ta lời thề ước sâu nặng nhất thế gian.
Lễ cập kê của ta, cuối cùng vẫn không thể cử hành trọn vẹn.
Vương Hành còn mang bệnh, cả gia đình ta cũng bận rộn trăm bề, nào việc đồng áng mùa xuân, nào tranh thủ thời gian sắc thuốc, châm cứu giúp đỡ bà con láng giềng.
Trước cơn nguy nan sinh tử, nghi lễ cập kê hiển nhiên trở thành một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Đến tháng tư, khi thân thể Vương Hành đã hoàn toàn bình phục, người liền dẫn theo một đoàn sính lễ trang trọng, rầm rộ kéo đến thôn Đào Thủy.
Vừa đặt chân vào ngưỡng cửa, người liền "bịch" một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt tổ mẫu và song thân ta.
"Kính lạy tổ mẫu, thưa bá phụ bá mẫu, thưa cô cô, vãn bối một lòng ái mộ Xuân muội, nguyện được cưới nàng làm thê tử. Hôm nay vãn bối đặc biệt đến đây để cầu thân."
"Cái... cái gì cơ!?!?"
Lời còn chưa dứt, tổ mẫu ta kinh ngạc suýt chút nữa nhảy phắt khỏi chiếc giường đất, phụ mẫu ta cũng ngây người sững sờ, chỉ có bà Mã là khẽ mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ đã thấu rõ mọi lẽ.
Vương Hành vẫn quỳ thẳng lưng, giọng điệu kiên định như núi đá: "Vãn bối một lòng cầu cưới Xuân muội, kính xin người chấp thuận."
Tổ mẫu ta trợn tròn mắt, há hốc mồm, dường như không thể tin vào những gì mình vừa nghe, giọng nói cũng lạc đi: "Ngươi... ngươi là một công tử bột, lại muốn cưới con bé Xuân nhà ta?"
"Dạ, vãn bối quyết không cưới ai khác ngoài Xuân muội."
Tổ mẫu ta lắc đầu lia lịa: "Nó... nó có biết chữ đâu!"
Vương Hành vội vàng đáp lời: "Con... con đến năm loại ngũ cốc còn chẳng phân biệt nổi!"
Tổ mẫu ta vẫn một mực từ chối: "Nó là con gái nhà quê!"
Vương Hành lập tức đáp: "Con... con là kẻ không nhà không cửa!"
Tổ mẫu ta không hề lay chuyển: "Nhà ta... nhà ta không quyền không thế!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vương Hành vội vàng nói tiếp: "Con... con từ lâu đã mồ côi cả phụ lẫn mẫu!"
Tổ mẫu ta nghẹn lời: "..."
Tổ mẫu ta đến chính mình cũng thấy lạ, sao càng nghe lại càng cảm thấy hai đứa này dường như là trời sinh một đôi, thật là xứng đôi vừa lứa?
"Chuyện này... thì cũng được thôi, chỉ là sự việc quá đỗi đột ngột, ngay cả một người mai mối cũng chưa có..."
Tổ mẫu ta xoa xoa hai bàn tay, vẻ mặt do dự ngập ngừng, có chút chưa kịp hoàn hồn.
Lúc này, bà Mã vẫn nãy giờ đứng bên cạnh khẽ cười trộm, khuôn mặt rạng rỡ đứng thẳng dậy, bà tươi cười dịu dàng nhìn tổ mẫu ta: "Người mai mối chẳng phải là có sẵn đây rồi sao? Lão tỷ tỷ, bà xem ta có được chăng?"
Tổ mẫu ta khẽ gật đầu: "... Ta thấy được."
Chuyện hôn sự này diễn ra quá đỗi thuận lợi và nhanh chóng, có phần vượt ngoài dự liệu của ta.
Ta vốn dĩ nghĩ rằng, tổ mẫu và phụ thân ta sẽ đắn đo suy nghĩ về chuyện môn đăng hộ đối.
Nhưng ngay sau đó ta cũng hiểu ra, đã từng chứng kiến cảnh nhà tan cửa nát, trải qua cơn dịch bệnh kinh hoàng, mọi người khó khăn lắm mới giữ được mạng sống, lẽ đời sớm đã tỏ tường.
Cái gọi là môn đăng hộ đối, há có thể so sánh với tấm chân tình?
Chỉ là ta không ngờ, chỉ trong vài câu chuyện ngắn ngủi, mấy bậc trưởng bối đã bắt đầu chọn ngày lành tháng tốt cho ta và Vương Hành thành thân.
Ngoài ta và Vương Hành, hôn sự của biểu ca Chu Cần cũng đã được định liệu xong xuôi.
Cô nương Lưu Thủy Tú, con gái của đồ tể
Lưu trong trấn, cái tên thì mểm mại như nước, nhưng con người lại mạnh mẽ vô cùng. Tương truyền có một lần, biểu ca bị tả tơi ruột gan, một mình đến y quán cầu thầy chữa trị, kết quả nửa đường bụng đau quằn quại không đứng nổi.
Đúng lúc ấy, Lưu Thủy Tú đi ngang qua, nàng hỏi rõ nguyên do, chẳng nói chẳng rằng, liền vác biểu calên vai, một mạch đưa đến tận y quán.
Biểu ca từ đó để tâm đến nàng, về sau chỉ mua thịt nhà đồ tể Lưu, dùng đủ mọi cớ để tiếp cận, cuối cùng bằng sự cần cù và tấm lòng lương thiện đã cảm động được trái tim nàng.