Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chương 32



Cô cô nhìn nàng dâu tương lai, gật gù tán thưởng: "Nữ nhân con gái ấy mà, phải rắn rỏi một chút mới gánh vác nổi gia đình."

 

Ta đang ngày đêm nghĩ cách làm cho vòng eo thêm uyển chuyển, nghe vậy chỉ thở dài: "... Thôi vậy, xem ra ta không hợp rồi."

 

Vương Hành đứng bên cạnh khẽ bật cười, hắn ghé sát vào tai ta, nhỏ giọng trêu ghẹo: "Không sao cả, nàng mềm mại hay cứng cỏi, ta đều một lòng yêu mến."

 

Gương mặt ta phút chốc ửng hồng, ngượng ngùng véo mạnh vào bên hông hắn một cái.

 

Ngay khi chúng ta còn đang mải mê  trêu đùa tình tứ, kinh thành bỗng chốc đổi thay.

 

Khi lão hoàng đế mắc phải cơn dịch bệnh quái ác, các hoàng tử và phi tần trong cung đều sợ hãi không dám đến gần, duy chỉ có tam hoàng tử, người từng bị giam cầm, là một lòng một dạ, không rời vạt áo, đầu tóc rối bời túc trực bên giường bệnh suốt nửa tháng trời.

 

Hắn dùng thân mình nếm thử từng chén thuốc, tay quạt mát gối ấm, lão hoàng đế sốt cao không dứt, hắn quỳ trước điện Phật thành tâm khấn nguyện giảm bớt tuổi thọ của mình để cứu phụ hoàng. Đến khi lão hoàng đế tỉnh lại, hắn vui mừng khôn xiết, nước mắt tuôn rơi đỏ cả đôi mắt.

 

Lão hoàng đế tuổi đã gần sáu mươi, trải qua cơn thập tử nhất sinh này, bỗng nhiên đại ngộ. Khi trở lại triều chính, người hạ chiếu lập tam hoàng tử vốn nổi tiếng hiền đức làm thái tử, đồng thời phong tước vương cho các hoàng tử khác, lệnh rằng không có chiếu chỉ đặc biệt thì không được rời khỏi đất phong, càng không được tự ý trở về kinh đô.

 

Triều đình rung chuyển như động đất, mưa gió nổi lên ầm ầm, thế nhưng lão hoàng đế vẫn hành động quyết đoán như sấm sét, đến ngày thứ ba sau khi lập thái tử liền ban chiếu cáo khắp thiên hạ.

 

"Trẫm từ khi mới lên ngôi, đã đốt hương thầm khấn nguyện trời cao, nếu được trời phù hộ, thì khi tại vị tròn hai mươi năm sẽ truyền ngôi lại cho con đích, không dám sánh ngang Khai quốc Thế Tổ tại vị hai mươi mốt năm. Vậy nên nay trẫm tuân theo chí hướng năm xưa, rời khỏi cung điện, nhường ngôi lại cho thái tử."

 

Từ đó, lão hoàng đế trở thành thái thượng hoàng, một lòng tìm đến thần tiên đạo pháp, ngao du sơn thủy, cuộc sống tiêu d.a.o tự tại không ai sánh bằng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tam hoàng tử đăng cơ lên ngôi tân hoàng, người thê tử kết tóc se tơ từng chịu cảnh tù ngục cùng hắn năm xưa, nay trở thành đương triều hoàng hậu.

 

Thời điểm tân hoàng đăng cơ, cũng chính là những ngày bận rộn nhất của vụ gieo mạ xuân ở thôn Đào Thủy.

 

Nhà ta thiếu nhân lực, Vương Hành thân là con rể tương lai đương nhiên phải đến giúp đỡ một tay.

 

Dù cho y phục có lộng lẫy, giày ngọc có quý hiếm đến đâu, một khi đã đặt chân đến nhà nhạc phụ tương lai, chàng rể nhỏ cũng phải xắn tay xuống ruộng cày cấy, càng lấm lem bùn đất, càng thể hiện tấm lòng thành kính.

 

Nhưng...

 

"Cái... cái cày sắt này rốt cuộc dùng như thế nào vậy?"

 

Từ khi định hôn ước, Vương Hành luôn cố gắng tranh giành mọi việc, nhưng khổ nỗi hắn từ nhỏ đã quen với cuộc sống quý tộc, có bao giờ học cách làm ruộng đâu.

 

Lời hắn nói khi cầu thân "con đến năm loại ngũ cốc còn chẳng phân biệt nổi", quả thực là không hề sai chút nào.

 

Nhìn hắn cau mày khổ sở vịn vào chiếc cày sắt, tiến thoái lưỡng nan, ta tức giận vung tay: "Ôi dào, ngốc nghếch hết chỗ nói! Ngay cả đứa trẻ bảy tám tuổi còn biết cầm cày, cớ sao chàng lại học mãi không xong?"

 

Vương Hành xấu hổ đến mồ hôi nhễ nhại, vội vàng lấy ra chiếc khăn tay trong ngực, ân cần lau mồ hôi trên mặt ta hết lần này đến lần khác, dịu giọng: "Nàng đừng giận, ta lát nữa nhất định sẽ làm được."

 

Nhớ đến những vết thương đỏ tươi hằn sâu trên thân thể hắn, ta khẽ thở dài, giọng đầy xót xa: "Thôi vậy, chàng cứ lên bờ ruộng nghỉ ngơi đi. Lang trung dặn chàng tốt nhất nên tĩnh dưỡng thêm vài tháng, bồi bổ cho cơ thể khỏe mạnh hẳn. Những vết thương kia của chàng... thật sự là..."

 

Hắn nhàn nhạt gật đầu, đáp khẽ: "Gia pháp của Vương thị Thanh Châu."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com