Ngọc Hoàng Thượng Đế đâu có quản chuyện tơ hồng, đó vốn là việc của Nguyệt Lão mà.
Khi đặt chân đến kinh thành, ta mới hay biết, thì ra Vương Hành bao nhiêu năm qua vẫn luôn âm thầm phò tá tam hoàng tử, hắn chính là "túi tiền" bí mật của tân hoàng. Bởi vậy, tân hoàng đã ban cho hắn một chức quan hư hàm tứ phẩm ở bộ Hộ, không hề ràng buộc, bổng lộc hậu hĩnh, việc buôn bán vẫn được phép duy trì như cũ.
Suy cho cùng, ngân khố quốc gia vĩnh viễn không đủ chi tiêu, mà kho bạc riêng của tân hoàng cũng đang "đói" lắm rồi.
Đều nghèo cả thôi, còn nghèo hơn cả dân cày nữa là!
Quốc công phủ vừa được phục hưng, khách khứa đến chúc mừng không ngớt, Hưng Quốc công phiền muộn khôn nguôi, bà Mã cũng bực bội đến phát điên.
"Đúng là 'thêm hoa trên gấm thì dễ, giúp than trong tuyết mới khó', năm xưa Quốc công phủ bị tịch biên gia sản, đám người này ai nấy chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, bây giờ lại giả vờ như không có chuyện gì mà kéo đến, thật đúng là đồ trơ trẽn!"
Tổ mẫu ta cũng vô cùng tức giận: "Đúng là như vậy! Ngay cả người nhà quê cũng không làm ra cái lẽ đó! Nghe nói còn có kẻ mượn cớ ở lại không chịu về!"
Phụ thân và mẫu thân ta đây là lần đầu tiên đặt chân đến Quốc công phủ, đi đứng cũng không biết nên bước chân nào trước, chỉ có Thu muội gan dạ là chạy nhảy chơi đùa khắp nơi như phát cuồng.
Con bé dẫn theo An Chi, hết trèo cây bắt chim lại đu xích đu, những loài hoa cỏ quý hiếm trong vườn đều bị nó tàn phá không thương tiếc.
Đã vậy, con bé còn dám mạnh miệng: "Xưa có Thần Nông nếm trăm cây thuốc, nay có Thu muội phá trăm hoa, ông Điền bảo làm thầy thuốc phải dám động tay động chân với cây cỏ mới được!"
Ta giận tím mặt, nhấc gậy đuổi theo: "Ta thấy con bé đúng là muốn phát điên rồi!"
Thu muội ba chân bốn cẳng chạy trốn, vừa chạy vừa lảm nhảm đầy bất mãn: "Ông Điền còn nói, không điên cuồng thì không thành công!"
An Chi bị bỏ lại, thấy ta giận dữ đùng đùng, liền chạy đến ôm lấy ta dỗ dành: "Đại tỷ tỷ đừng giận, muội kể cho tỷ nghe một bí mật này nhé, là về tiểu cữu cữu đấy ạ."
Ta thấy lạ, vội vứt cây gậy xuống: "Tiểu cữu cữu của con làm sao?"
An Chi ghé sát vào tai ta, thì thầm: "Hôm trước muội nghe thấy một tỷ tỷ trong vườn nói tỷ ấy muốn gả cho tiểu cữu cữu, còn nói cùng lắm thì cho tỷ làm thiếp."
Ta ngẩn người: "Tỷ tỷ nào cơ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Dạ là tỷ tỷ nhà họ Thôi ạ, mẫu thân dẫn tỷ ấy đến kể chuyện xưa với mẫu thân con, con lén nghe được, họ còn nhắc đến chuyện hôn sự của tỷ ấy và tiểu cữu cữu."
Ta nghẹn lời: "..."
Cái thứ này... hình như ta càng thêm giận dữ rồi.
An Chi thấy sắc mặt ta còn tái mét hơn lúc nãy, tưởng mình lỡ lời, sợ hãi quay người định bỏ chạy, nhưng chạy được vài bước lại vội vã quay trở lại.
"Đại tỷ tỷ, những lời đó... chính là tỷ tỷ mặc váy vàng kia nói đấy ạ!"
Con bé vừa nói vừa chỉ tay về phía bóng dáng một nữ nhân vừa xuất hiện trong khu vườn cách đó không xa, giọng điệu nịnh nọt.
Ta dõi mắt theo hướng ngón tay con bé chỉ, nữ nhân mặc chiếc váy vàng kia cũng nhìn thấy ta. Nàng ta khựng lại một thoáng, rồi lập tức nở một nụ cười đắc ý, tiếng ngọc bội trên người nàng ta kêu leng keng khi nàng ta dẫn theo hai nha hoàn bước về phía ta.
"Ngươi... ngươi chính là Trần Xuân Muội?"
Nàng ta bĩu môi, đánh giá ta từ đầu đến chân một lượt, rồi cất giọng hỏi, trong lời nói mang theo ba phần kiêu ngạo, bảy phần khinh miệt.
Ta khẽ nhướng mày, mỉm cười nhạt: "Không sai, ta chính là Trần Xuân Muội, vị hôn thê của Vương Hành."
Nàng ta lập tức giận dữ: "Vị hôn thê thì có nghĩa lý gì! Vẫn chưa phải là thê tử!"
Ta khẽ cười, nụ cười càng thêm phần lạnh lẽo: "Vậy thì vị hôn thê đã sớm bị từ hôn kia, lại càng chẳng là gì."
Ta còn tưởng là ai, thì ra là cái kẻ mắt chuột lòng gà, Thôi thị Kỳ Châu kia.
Thật không ngờ bọn họ còn dám vác mặt đến đây?
Khi Vương Hành bị đuổi khỏi gia tộc Vương thị, bọn họ liền dứt khoát từ hôn, nay Vương Hành trở thành thân thích của hoàng gia, bọn họ lại vội vã tìm đến, muốn nối lại duyên xưa.
Đến chó ghẻ còn có chút liêm sỉ hơn bọn họ!
Nhưng cái con gái nhà họ Thôi từ nhỏ đã được nuông chiều kia căn bản không hề để ta vào mắt, nàng ta cố ý dùng khăn lụa che miệng mũi, giọng điệu kiêu căng nói: "Người phải biết tự lượng sức mình, ngươi chẳng qua chỉ là một con bé nhà quê, làm sao xứng đôi với chàng ấy?! Nếu ngươi biết điều, sau này ta nhất định sẽ rộng lượng dung thứ cho ngươi, còn nếu không biết điều... hừ!"