Chuyện Cũ Chốn Cung Tường

Chương 33



Ta nghe xong liền giận dữ quát lên: "Thật là một lũ lòng dạ độc ác! Vô tình vô nghĩa! Theo ta thấy, nên đoạn tuyệt với bọn chúng càng sớm càng tốt, dứt cho sạch!"

 

Vương Hành vốn là đường đệ của đương kim hoàng hậu. Tân hoàng vừa lên ngôi, Vương thị Thanh Châu kẻ thấy gió liền đổi chiều lại rục rịch toan tính, ngấm ngầm muốn mượn cớ Vương Hành là ngoại thích để an bài vài người trẻ tuổi trong tộc vào triều làm quan.

 

Vương Hành tính tình cao ngạo, sao có thể chịu khuất phục như vậy? Nghe nói hắn đã xé bỏ không ít thư từ Thanh Châu gửi đến.

 

Hắn nhìn ta, ánh mắt kiên định: "Nàng yên tâm, ta từ lâu đã không còn là người của Vương thị nữa. Sau này, người thân của ta chỉ có gia đình họ Trần, họ Đỗ và dòng dõi bên ngoại mà thôi."

 

Ta âm thầm thở dài trong lòng, yên tâm ư?

 

Ai, làm sao có thể yên tâm được chứ.

 

Vốn dĩ, ta và hắn cũng thật xứng đôi, xét cho cùng thì một kẻ chữ nghĩa chẳng thông, một người ngũ cốc chẳng tường, một là thôn nữ chân chất, một là kẻ không nhà nương tựa, một không quyền thế, một chẳng phụ thân chẳng mẫu thân.

 

Nhưng nay, hắn một bước ngoặt, trở thành thê đệ của tân hoàng, lại còn là kiểu thân cận ruột thịt nữa chứ.

 

Chuyện... chuyện... chuyện hôn sự này, liệu còn có thể tính là thật được không?

 

Nghĩ đến đây, lòng ta rối như tơ vò, ruột gan như muốn đứt rời.

 

Tháng năm, hương hoa hòe thơm ngát, lòng bà Mã cũng ngập tràn niềm vui!

 

Bởi tân hoàng đã ban chiếu chỉ, phục hồi tước vị Hưng Quốc công, trả lại phủ đệ cùng nô tỳ, trọng dụng các con cháu họ Đỗ, Quốc công phu nhân cũng được phong làm Nhất phẩm Trung Thuận phu nhân.

 

Người nhà Quốc công phủ, cuối cùng cũng đã trở về từ Tháp sơn!

 

Hai năm ở thôn Đào Thủy, bà Mã ngày đêm lo lắng cho người thân, nay cuối cùng cũng đến ngày khổ tận cam lai, gia đình đoàn tụ, hưởng trọn niềm vui sum vầy.

 

Chỉ là...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Lão tỷ tỷ, ta thật không nỡ rời xa bà, lần này các bà nhất định phải cùng ta trở về Quốc công phủ!"

 

Bà Mã mừng rỡ khóc nấc, nắm c.h.ặ.t t.a.y tổ mẫu ta không rời, sợ rằng chỉ cần buông lỏng, tổ mẫu ta sẽ như con lươn trườn đi mất.

 

Tổ mẫu ta thật lòng muốn trốn tránh.

 

"Không đi không đi, chúng ta là lũ chân đất mắt toét, có thấy cảnh giàu sang bao giờ đâu, truyền ra ngoài chỉ làm bẩn Quốc công phủ thôi!"

 

Bà Mã nổi giận, hiếm khi thấy bà nghiêm khắc đến vậy: "Ai dám hé răng nửa lời dị nghị, chính là đối đầu với cả Quốc công phủ! Chuyện này không đến lượt các bà quyết định, bây giờ cũng chẳng phải mùa màng bận rộn gì, các bà phải nghe ta, đi!"

 

Tổ mẫu ta run rẩy cả gan lẫn lòng: "Nhất định phải đi sao?"

 

"Nhất định phải đi!"

 

"Vậy... vậy thì đi?"

 

"Đi!"

 

Thế là cứ như vậy, dưới sự uy h.i.ế.p của bà Mã, ngoại trừ Chi An còn bận chuẩn bị cho kỳ thi Đồng và cô cùng biểu ca phải trông coi cửa hàng không thể rời đi, cả nhà ta đều chuẩn bị đến Quốc công phủ ở tạm vài ngày.

 

Lúc sắp lên đường, tổ mẫu ta không quên cẩn thận mang theo bài vị của Chu di nương trở về Quốc công phủ.

 

Ta biết, những năm qua tổ mẫu ta vẫn luôn khắc ghi sâu đậm ân tình của Chu di nương.

 

Quốc công phủ thật là rộng lớn và tráng lệ, còn huy hoàng hơn cả những gì ta nhớ, thật khiến ta hoa mắt chóng mặt, đi đến mỏi nhừ cả đôi chân.

 

Cả nhà Hưng Quốc công nhiệt tình đón tiếp chúng ta, khi nhắc đến chuyện hôn sự của ta và Vương Hành, Hưng Quốc công vuốt chòm râu bạc phơ, cười sảng khoái: "Thì ra là thế, ha ha ha, tốt tốt tốt, Hằng ca nhi đính thân, Quốc công phủ lại được phục hưng, đây quả thật là song hỷ lâm môn!"

 

Sau khi dùng bữa xong, thiếu phu nhân thân mật kéo ta sang một bên, đặt vào tay ta một chiếc ngọc bội trắng ngà: "Đây là di vật của mẫu thân ta, người nói là để lại cho con dâu, bây giờ nó thuộc về muội rồi."

 

Ta vừa định khéo léo từ chối, nàng đã vội vàng nói thêm: "Hằng ca nhi số phận truân chuyên, nhờ có muội mà nó mới nếm được vị ngọt ngào của cuộc đời, sau này hai đứa nhất định phải sống thật hạnh phúc bên nhau. Ta biết rõ điều muội đang lo lắng trong lòng, muội cứ yên tâm, mối lương duyên này của hai người, dù cho Ngọc Hoàng Thượng Đế cũng không thể chia lìa."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com