1.
"Chúng ta ly hôn đi."
Tôi rút tay về, bình thản nhìn Trần Chi Hành.
Bốn năm trôi qua, anh đã không còn là chàng trai non nớt, vụng về của những ngày đầu khởi nghiệp.
Bộ vest thẳng thớm, tác phong chững chạc, lời ăn tiếng nói đĩnh đạc — tất cả đều cho thấy anh giờ đã là một người đàn ông thành đạt.
Trần Chi Hành sững người, sau đó dịu giọng hỏi:
"Giận anh vì không kịp đến ngay khi em tỉnh lại à?"
Tôi lắc đầu:
"Không phải giận."
Còn chưa nói hết câu, cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra.
Một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt đầy lo lắng bước nhanh vào:
"Giám đốc Trần, giám đốc Trần…"
Trần Chi Hành cau mày liếc anh ta một cái.
Người nọ lập tức im bặt, bước đến ghé sát tai anh thì thầm điều gì đó.
Khoảng cách không xa, tôi lờ mờ nghe được một cái tên — Lâm Nguyệt.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Tiểu thư Lâm Nguyệt biết rồi." Người kia nói vậy.
Dù trong giấc mơ tôi đã nghe cái tên ấy vô số lần, nhưng giờ đây, chỉ hai chữ ấy thôi cũng khiến lòng tôi chùng xuống.
Trong mơ, tôi biết mình chỉ là nữ phụ ác độc trong một cuốn tiểu thuyết ngôn tình.
Mà nam chính và nữ chính — chính là Trần Chi Hành và Lâm Nguyệt.
Ban đầu, anh coi cô ấy là cái bóng thay thế tôi.
Lâm Nguyệt cũng biết điều đó.
Nhưng vì cần tiền phẫu thuật cho bà ngoại, cô đành gật đầu chấp nhận.
Rồi dần dần, cả hai người họ đều sa vào mối quan hệ ấy, nảy sinh tình cảm thật sự.
Sau đó tôi tỉnh lại.
Trần Chi Hành thấy áy náy, chia tay với Lâm Nguyệt.
Nhưng giữa họ vẫn dây dưa không dứt.
Còn trong truyện, tôi — nhân vật nữ phụ — không cam lòng buông tay.
Hết lần này đến lần khác làm khó Lâm Nguyệt, thậm chí khiến cô ấy bị sảy thai.
Tôi càng lúc càng mất kiểm soát, từng chút từng chút một bào mòn tình cảm của anh dành cho mình.
Anh bắt đầu chán ghét tôi, mệt mỏi vì tôi, cuối cùng là ruồng bỏ tôi.
Tỉnh lại chưa được một năm, tôi lại điên cuồng vì tình yêu, bị đưa vào viện điều dưỡng.
Tôi chỉ có thể đứng sau lớp lưới điện dày đặc, xa xa dõi theo lễ cưới của họ…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Và rồi, tôi u uất mà chết.
2.
Khi người thanh niên đó rời đi, ánh mắt tôi cũng rời khỏi khung cửa sổ.
Bên ngoài là những tòa cao ốc chen chúc, đã chẳng còn là thành phố quen thuộc của bốn năm trước.
Cũng giống như người đàn ông trước mặt tôi — giờ đây anh không còn là người tôi từng yêu.
"Chờ em hồi phục hẳn, anh sẽ đưa em ra ngoài chơi."
Trần Chi Hành vẫn dịu dàng lên tiếng.
Như thể tôi chỉ là một giấc mộng, khẽ chạm nhẹ thôi… cũng tan biến mất.
Có lẽ anh đã quên rồi, trước đây chúng ta từng sống với nhau như thế nào.
Lúc nào cũng ồn ào, cãi cọ, nhưng là kiểu đôi lứa vừa giận vừa thương.
Không có bí mật, cũng chẳng hề có khoảng cách.
Còn sự dịu dàng khách sáo bây giờ, chỉ là một kiểu xa lạ khác mà thôi.
Tôi khẽ cười, lặp lại lời vừa rồi:
"Chúng ta ly hôn đi."
Tôi đưa tay ngăn anh, không để anh nói gì, rồi tiếp lời:
"Cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi suốt những năm qua.
Chi phí điều trị, cứ trừ vào cổ tức của tôi.
Tôi nghĩ… anh vẫn chưa quên việc chuyển tiền vào tài khoản của tôi chứ?"
Đôi mắt Trần Chi Hành đỏ lên, luống cuống vươn tay định ôm tôi vào lòng.
"Vì sao?" Giọng anh khàn hẳn đi, "Em có biết bốn năm qua anh sống thế nào không?"
"Vì sao vừa tỉnh dậy đã muốn ly hôn?"
Tôi biết chứ.
Tôi biết anh từng thức trắng bao đêm bên giường bệnh của tôi.
Tôi biết anh từng cầu khấn đủ nơi, chỉ mong tôi sớm tỉnh lại.
Nhưng tôi cũng biết — anh và Lâm Nguyệt đã từng thân mật kề cận.
Anh dắt cô ấy đi khắp nơi, cùng cô ấy ngắm sao trời, cùng nhau ước nguyện được mãi bên nhau.
Trần Chi Hành, anh phải hiểu —
Không chỉ tình yêu của anh bị thời gian làm mòn, tình cảm của tôi… cũng vậy.
Càng biết nhiều, tôi càng buông được nhiều.
Giờ thì… tôi thật sự không còn quan tâm nữa rồi.