3.
Lúc anh ôm tôi vào lòng, nơi khe cửa bệnh phòng chưa khép hẳn, vạt váy đỏ lướt qua trong nháy mắt.
Màu đỏ từng là màu tôi yêu thích nhất.
Rực rỡ, mãnh liệt, đầy sức sống.
Lâm Nguyệt thì khác.
Cô ấy như một đóa hoa trắng mỏng manh, chỉ thích những gam màu nhạt nhòa, thanh tĩnh.
Lần đầu tiên khi Trần Chi Hành ép cô ấy mặc quần áo của tôi, cô chỉ lạnh lùng cứng đầu nói:
"Tôi ghét cô!"
Thế nhưng về sau không chỉ là quần áo.
Tất cả những gì thuộc về tôi, Lâm Nguyệt đều dần dần tiếp nhận một cách thản nhiên.
Cô ấy dần dần trở thành tôi.
Mặc đồ của tôi, đeo trang sức của tôi… và ngủ với người đàn ông của tôi.
Nhưng tôi là tôi.
Tôi không cần ai thay thế, cũng không muốn bị thay thế.
Chỉ vì cô ta có được những thứ bề ngoài thuộc về tôi, không có nghĩa cô ta là tôi.
Cuộc đời tôi, không thể chỉ xoay quanh Trần Chi Hành để sống trọn một bi kịch yêu hận tình thù.
Trần Chi Hành áp cằm lên vai tôi, khẽ nói:
"An An, đừng rời xa anh nữa.
Sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
Hơi ấm từ giọt nước mắt anh thấm vào áo bệnh nhân của tôi.
Tôi chợt nhớ lại, nhiều năm về trước, cha từng yêu cầu tôi chia tay với Trần Chi Hành.
Cha nói:
"Đứa bé đó không tệ, nhưng nếu con ở bên nó, cả đời con sẽ khổ."
Lúc ấy tôi chưa từng nếm trải mùi vị của cuộc sống khổ cực, ngây ngô lên tiếng bảo vệ anh:
"Con không sợ khổ.
Yêu anh ấy là điều ngọt ngào nhất đời con.
Nếu anh ấy không có điều kiện tốt, thì con sẽ cùng anh ấy tạo dựng tương lai tốt hơn."
Khi đó, tôi thực sự tin rằng chỉ cần yêu là đủ no.
Tôi mang cả thanh xuân, sức lực và lòng tin, cùng Trần Chi Hành khởi nghiệp từ con số không.
Cha khinh thường anh, tôi thẳng thừng từ chối mọi sự giúp đỡ của cha.
Đứa con gái trước nay chưa từng giặt nổi một cái áo, sẵn sàng cười giả lả trên bàn rượu, chỉ để giành được một hợp đồng.
Trần Chi Hành khi đó, vừa đau lòng vừa cảm động, ôm chặt tôi và nói:
"An An, sau này anh sẽ chăm sóc em thật tốt."
Thật ra, anh không nói dối.
Anh thực sự đã chăm sóc tôi hết lòng.
Dù tôi nằm đó bất động như người thực vật, anh vẫn ngày ngày đến trò chuyện, lau người, trở mình cho tôi...
Chỉ là… bốn năm quá dài.
Dài đến mức anh dần chẳng còn muốn nói chuyện với tôi nữa.
Dài đến mức từ mỗi ngày một lần, anh chuyển sang mỗi tuần một lần.
Rồi dần dần, cả tháng cũng chưa chắc thấy bóng anh đâu.
Thời gian và một người phụ nữ khác đã xoa dịu cảm giác áy náy, lấp đầy trái tim anh.
Còn tôi, thì bị đóng khung vĩnh viễn trong hình ảnh bốn năm trước — khi tôi còn yêu anh sâu đậm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Những ngày không có anh, tôi chỉ có thể nằm bất động, mặc cho cô đơn và lạnh lẽo gặm nhấm từng phút.
Còn Trần Chi Hành thì sao?
Anh ở bên Lâm Nguyệt, dành hết thảy những gì tôi chưa từng có cho cô ta.
Anh cho rằng, đó là cách bù đắp cho tôi.
Ngủ với người phụ nữ khác là cách bù đắp cho tôi ư?
Thật nực cười !
4.
Tôi nhìn người đang đứng sau cánh cửa — Lâm Nguyệt.
Cuối cùng cô ta vẫn không nhịn được mà bước vào.
Đôi mắt Lâm Nguyệt đỏ hoe, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:
"Chào cô Tô, tôi là trợ lý của anh Trần.
Rất vui vì cô đã tỉnh lại."
"Em không phải là đang đi công tác à?" - Trần Chi Hành hơi hoảng.
Anh vội liếc nhìn tôi, trong mắt đầy hoang mang và áy náy — là dành cho Lâm Nguyệt.
Anh sa sầm mặt, nói với cô ta:
"Về nghỉ ngơi đi."
"Cô Tô tỉnh lại, sao anh Trần không nói với em sớm?
Nhìn xem, em còn chưa chuẩn bị quà."
Lâm Nguyệt cố tỏ ra vui mừng thay tôi.
Nhưng ánh mắt đã ngấn lệ, cả người như sắp vỡ vụn.
Cô ta không nói thêm được câu nào nữa, che mặt bỏ chạy.
Trần Chi Hành theo phản xạ muốn đuổi theo, nhưng lại dừng bước khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Anh mấp máy định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
May mắn thay, y tá lên tiếng giải vây, nhắc rằng tôi vừa tỉnh lại, cần được nghỉ ngơi.
Trần Chi Hành khẽ nói:
"An An, em nghỉ ngơi đi, lát nữa anh quay lại."
Anh vội vàng rời đi, không dám nhìn tôi thêm lần nào nữa.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Tôi đứng bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu thấy anh và Lâm Nguyệt đang cãi vã.
Lâm Nguyệt dường như đã tát anh một cái, nhưng cuối cùng lại được anh ôm vào lòng.
Hai bóng người nhập lại làm một — thân mật đến đau lòng.
Tôi kéo rèm cửa lại, mượn y tá một chiếc điện thoại.
Bốn năm trôi qua, điện thoại đã thay đổi khá nhiều.
Y tá chỉ cho tôi vài thao tác cơ bản.
Tôi gọi cho bạn thân, nhờ cô ấy đến giúp làm thủ tục chuyển viện.
Lúc đầu, Yên Yên còn tưởng là lừa đảo.
Đến khi biết tôi thực sự đã tỉnh, cô lập tức chạy đến.
Sau phút mừng rỡ hội ngộ, gương mặt Yên Yên bỗng trầm xuống.
Cô nói Trần Chi Hành đã có người thay thế tôi, rồi hỏi tôi tính sao.
Tôi nhìn ra thành phố vừa lạ vừa quen ngoài kia:
"Không có anh ta, tớ vẫn có thể sống tốt mà"