Lâm Nguyệt vốn thích những bộ đồ khoe vòng eo con kiến, nhưng hôm nay lại mặc rất rộng rãi.
Cô ta chu môi, như đang làm nũng hay than phiền điều gì đó.
Trần Chi Hành cười cười, múc từng thìa bánh dỗ cô ta ăn.
Thì ra chiếc bánh đó không phải mua cho tôi.
Tôi chỉ là tiện thể.
Bọn họ ân ái tình tứ, đúng là một đôi tiện nhân.
Chắc vì lâu ngày không gặp, hai người mải chìm trong khoảnh khắc đoàn tụ nên chẳng để ý đến tôi và Yên Yên.
Tôi bước đến, không nhanh không chậm, giật lấy tờ giấy khám thai từ tay Trần Chi Hành.
Anh sững người, vừa nhìn thấy tôi liền cứng đờ.
"Ba tháng rồi, thai đã ổn định." - Tôi mỉm cười, rồi hỏi tiếp:
"Chi Hành, anh định đưa cô ta đi đâu dưỡng thai đây?"
Trần Chi Hành lập tức buông Lâm Nguyệt ra, sắc mặt tái nhợt.
Câu nào cũng nghẹn trong cổ họng, không thốt nổi một chữ.
Lâm Nguyệt là người phản ứng nhanh hơn, cô ta ôm bụng, vẻ mặt đáng thương:
"Cô Tô, tôi sẽ không làm phiền hai người đâu.
Xin cô hãy để tôi sinh đứa bé này, tôi chỉ cần đứa bé thôi."
Nước mắt ròng ròng như thể đang đóng phim thần tượng.
Tôi cười tít mắt nhìn cô ta:
"Cô có quyền sinh con, muốn sinh bao nhiêu tuỳ cô."
Rồi quay sang Trần Chi Hành:
"Giờ này rồi, anh còn muốn giải thích gì thì nói luôn đi."
Anh toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố chấp nắm tay tôi, không chịu buông.
"Đừng ly hôn.
Em muốn gì để không ly hôn?"
Giọng nói anh nghẹn ngào, nước mắt tuôn lã chã.
Tôi biết, giờ phút này Trần Chi Hành vẫn còn yêu tôi.
Vậy nên, tôi phải tận dụng chút tình cảm cuối cùng này.
"Phá thai đi. Em phải đích thân nhìn thấy."
14.
Lâm Nguyệt khóc, cầu xin Trần Chi Hành đừng đồng ý.
Tôi chậm rãi nói:
"Chi Hành, anh còn nhớ đã hứa gì trước giường bệnh của bà nội không?"
Cha mẹ Trần Chi Hành mất sớm, anh lớn lên bên bà.
Lúc bà lâm bệnh nặng, liệt giường, chính tôi và anh là người chăm sóc, đút ăn, tắm rửa.
Tôi yêu anh, nên với bà anh tôi càng tận tâm.
Trước khi nhắm mắt, bà nắm tay cả hai, mong chúng tôi sớm kết hôn, sinh nhiều con cháu.
"Hai đứa sống với nhau thật tốt nhé, Chi Hành à, đừng phụ lòng An An.
Đừng phụ lòng..."
Tôi khéo léo rơi hai giọt nước mắt:
"Trần Chi Hành, anh định phụ em thật sao?"
Anh vội vàng lắc đầu:
"Không, anh thật sự biết mình sai rồi."
Chuyện tiếp theo trở nên đơn giản.
Anh ép Lâm Nguyệt phá thai.
Cô ta dĩ nhiên không chịu, nhưng Trần Chi Hành cứng rắn, sai người đưa cô ta đến bệnh viện tư làm thủ thuật.
Toàn bộ quá trình, tôi đứng ngoài quan sát, đến khi ca mổ kết thúc, trông thấy túi phôi thai còn chưa hình thành rõ.
Lâm Nguyệt bị đẩy ra, ánh mắt căm độc nhìn tôi:
"Cô thật độc ác."
Tôi tự hỏi, mình có thật sự độc ác không?
Không đâu, tất cả là do các người tự chuốc lấy.
Trần Chi Hành áy náy nhìn tôi, tôi nói:
"Cô ta mắng em, anh đánh cô ta một cái đi."
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Anh không nhúc nhích, tôi lấy ra tờ đơn ly hôn:
"Nhanh lên, đánh đến khi tôi hài lòng.
Không nỡ thì ký vào đây."
Sao anh dám ký.
Công ty còn chưa bán xong.
Toàn bộ cổ phần vẫn nằm trong tay tôi.
Trần Chi Hành thoáng giật mình, rồi rất nhanh đã vung tay, tát Lâm Nguyệt hai cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trên gương mặt trắng bệch của cô ta lập tức hằn dấu ngón tay đỏ ửng.
Cô ta ôm mặt, nước mắt tuôn trào:
"Tôi hận anh, hận anh đến chết!"
Anh không dám nhìn cô ta nữa, kéo tôi rời khỏi:
"Em yên tâm, từ giờ chúng tôi sẽ không còn bất kỳ liên hệ gì."
Tôi không trả lời.
Trần Chi Hành à, lời nói dối của anh quá nhiều, tôi thật sự rất khó tin.
Sau khi về nhà, Trần Chi Hành lập tức tăng tốc quá trình bán công ty.
Anh ta lao vào công việc.
Thực chất là đang né tránh tôi.
Có lẽ, chút tình yêu cuối cùng dành cho tôi cũng tan biến theo sự tàn nhẫn mà tôi đã phô bày.
Anh từng nói tôi là sự cứu rỗi.
Vậy thì nếu tôi đẩy anh vào địa ngục, tôi cũng không mang tội.
15.
Sau khi bán công ty, tôi tìm thấy Trần Chi Hành ở quán bar.
Anh ta đang ôm eo hai cô gái trang điểm đậm, nghe tôi bảo về nhà mà làm như không nghe thấy.
"Đủ rồi đấy, An An.
Anh đang xã giao."
Tôi im lặng nhìn anh.
Trần Chi Hành cười khẩy:
"Lại lôi chuyện ly hôn ra à?
Tô An An, tiền bán công ty, bán nhà, anh đều đem vá vào lỗ hổng cả rồi.
Ly hôn lúc này, em chẳng còn gì đâu."
Tôi tự rót cho mình một ly rượu:
"Nên anh nghĩ, em chỉ có thể dựa vào anh sao?"
"Chẳng lẽ không đúng? Anh trai em cũng mặc kệ em." - Giọng anh ta trở nên dịu dàng,
"Em không rời khỏi anh được đâu, anh cũng sẽ luôn yêu em.
Giờ anh hơi mệt, em về trước đi."
Tôi ngoan ngoãn nghe lời quay về.
Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi quán, một đội cảnh sát lướt qua bên cạnh tôi.
Tôi ngồi lên xe Yên Yên, từ cửa kính nhìn ra, thấy Trần Chi Hành bị còng tay, bị cảnh sát áp giải lên xe.
Bộ vest thẳng thớm vì giãy giụa mà nhăn nhúm, cà vạt lệch sang một bên, trông thật thảm hại.
Anh thấy tôi, cố sức gọi tên tôi.
Tôi kéo kính xe lên. Có lẽ đây là lần cuối chúng tôi gặp nhau.
Trần Chi Hành phạm tội kinh tế.
Bề ngoài, anh chỉ sở hữu Công Nghệ Tinh An, nhưng thực tế, từ hai năm trước, anh đã nhờ Lâm Nguyệt và một số kế toán rút vốn công ty, bí mật lập một công ty bất động sản mới.
Pháp nhân của công ty đó không phải anh mà là người dưới quyền.
Anh ta mua một mảnh đất, sau đó rầm rộ quảng bá dự án khu dân cư tương lai để thu hút người mua.
Nhưng công ty không hề có vốn xây nhà.
Tiền của người mua nhà vừa về tay lập tức đem đi mua mảnh đất tiếp theo.
Người mua vĩnh viễn không thể nhận được nhà của họ.
Với cách vận hành kiểu này, chỉ trong ba bốn năm, Trần Chi Hành đã vơ vét được khối tài sản khổng lồ.
Ảnh hưởng xã hội nghiêm trọng.
Sau khi tôi tỉnh lại, anh ta vừa sợ tôi phát hiện, vừa muốn giữ lấy tôi để không phải chia quá nhiều tài sản.
Nên anh làm giả sổ sách, khiến giá trị Công Nghệ Tinh An sụt giảm, rồi âm thầm bán lại cho chính mình.
Nhờ vậy, anh ta chiếm toàn bộ cổ phần của tôi với giá rẻ nhất.
Thậm chí tôi còn phải bỏ tiền túi ra trả nợ thay anh.
Kế hoạch rất hoàn hảo.
Chỉ là anh không ngờ tôi đã điều tra anh kỹ đến thế.
Bị bắt, Trần Chi Hành nhất quyết không nhận tội.
Nhưng có một người anh không ngờ lại ra tòa làm chứng — Lâm Nguyệt.
Cô mang theo sổ sách kế toán thật sự của công ty, giáng cho anh một đòn chí mạng.
Đi cùng cô còn có hai nhân viên từng bị anh sa thải vì tôi.
Tất nhiên, Lâm Nguyệt cũng không thoát án tù.
Trần Chi Hành suy sụp tại tòa, gào lên hỏi vì sao cô ta phản bội mình.
Lâm Nguyệt chỉ đáp: "Bởi vì, con người vốn dĩ đều ích kỷ."