11.
Hôm đó, ngày tôi quay trở lại Công Nghệ Tinh An, tôi diện chiếc váy đỏ yêu thích.
Trang điểm kỹ lưỡng, môi đỏ căng mọng.
Tôi yêu dáng vẻ tràn đầy sinh khí của chính mình, chẳng liên quan gì đến bất cứ ai.
Công Nghệ Tinh An giờ không còn là ba căn phòng nhỏ bé, mà là nguyên một toà cao ốc giữa trung tâm thành phố — tài sản riêng của Trần Chi Hành.
Vì đã được thông báo trước, lễ tân cung kính dẫn tôi đến văn phòng tổng giám đốc.
Trần Chi Hành đã đợi sẵn, giới thiệu tôi với các lãnh đạo từng phòng ban.
Người cũ đã không còn, đám nhân sự mới với tôi đều xa lạ.
Họ cười tươi nhìn tôi, nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh vẻ mỉa mai.
Tôi chẳng mất nhiều thời gian để hiểu nguyên do.
Trong phòng nghỉ, tôi nghe được cuộc trò chuyện giữa hai nữ nhân viên:
"Đúng là có số hưởng, nằm bốn năm tỉnh dậy đã thành phu nhân tổng tài."
"Tội nghiệp chị Lâm Nguyệt, theo tổng giám đốc từ thuở hàn vi, cuối cùng chỉ là người dọn đường cho kẻ khác."
Hai cô nhân viên khuấy cà phê, say mê tán chuyện.
Lời lẽ của họ, toàn là sự tiếc nuối dành cho 'cô Lâm xinh đẹp lương thiện'.
Tôi đẩy cửa bước vào, thẳng tiến đến trước mặt hai người.
Sắc mặt họ biến đổi, thìa cà phê rơi xuống đất.
Ánh mắt hoảng hốt, không dám nhìn tôi.
Tôi mở tủ lạnh, lấy chai soda, mỉm cười:
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
"Tiếp tục đi, tôi đang nghe đây."
Hai người lắp bắp, không còn chút uy phong ban nãy:
"Không phải vậy đâu ạ, cô Tô, bọn em chỉ là..."
"Sợ gì chứ?
Nếu muốn bênh vực trợ lý Lâm thì phải dám làm dám chịu."
Tôi vặn nắp chai:
"Thương cảm cho người khác thì dễ, nhưng ai thương cảm cho hai cô?"
Lúc ấy, Trần Chi Hành tìm tới.
Thấy tôi đối mặt hai nhân viên, anh vội hỏi có chuyện gì.
"Không có gì.
Họ chỉ đang vì cô Lâm lên tiếng. Còn lại, anh xử lý đi."
Hôm ấy, hai người đó bị cho nghỉ việc.
Trong văn phòng, Trần Chi Hành liên tục hứa hẹn:
"Sau này anh đảm bảo, trong công ty sẽ không còn những lời đồn đại kiểu đó nữa."
Từ khi tôi tỉnh lại đến giờ, những lời đảm bảo như vậy, tôi đã nghe nhiều không đếm xuể.
Nắng xuyên qua rèm cửa, rọi lên mặt anh.
Ánh sáng đan xen, anh vẫn tuấn tú như xưa.
Tôi không kìm được, đưa tay vuốt nhẹ gương mặt anh.
Ký ức cũ trào về, khiến lòng tôi chao đảo.
Tôi do dự có nên cho Trần Chi Hành thêm một cơ hội?
Tôi lên tiếng:
"Anh thật sự đã dứt khoát với Lâm Nguyệt?"
Anh nắm lấy tay tôi, gật đầu.
"Anh thật sự sẵn lòng chuyển tất cả cho em, không giấu giếm điều gì?"
Anh lại gật đầu.
Tốt.
Vậy thì sau này có ra sao, cũng là do anh tự chuốc lấy.
12
Không lâu sau đó, chuỗi vốn của công ty bắt đầu gặp trục trặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trần Chi Hành thở dài liên tục.
Vài tựa game IP lớn mà anh đầu tư bị đình trệ giữa chừng, gây tổn thất nghiêm trọng.
Những sản phẩm đã hoàn thiện cũng chưa kịp tung ra thị trường, chưa sinh lời.
"Xin lỗi em, anh đã không giữ được tâm huyết mà chúng ta cùng tạo dựng."
Anh nói, sắc mặt sa sút, mắt đỏ ngầu, trông như đã bị công việc vắt kiệt sức lực.
"Giá cổ phiếu rớt nhiều lắm à?" - Tôi hỏi.
"Giá trị thị trường lao dốc, sắp phá sản rồi phải không?"
Anh xoa trán, mệt mỏi hiện rõ từng nét.
"Đúng vậy, vẫn đang tụt dốc.
Nếu không bán ngay, chỉ tổ lỗ thêm."
Tôi nhẹ giọng trấn an: "Không sao, cố vượt qua giai đoạn này là được."
"Không phải vấn đề thời gian.
Hướng phát triển công ty sai rồi, làm lại từ đầu tốn kém hơn bán đi rất nhiều."
Anh cúi đầu đầy áy náy, đưa cho tôi xem báo cáo tài chính hai năm gần nhất.
Trần Chi Hành từng phất lên nhờ một game di động thể thao điện tử, nhưng mấy năm nay, thị trường game bão hoà, sản phẩm của chúng tôi không đủ sức cạnh tranh.
Vài trò chơi sau bị nghi đạo nhái, nổi lên chốc lát rồi lặng lẽ chìm nghỉm.
Quả thật, các con số nhìn rất ảm đạm.
"Anh đã bàn xong với bên mua rồi?"
Tôi chỉ lật vài trang rồi đưa lại.
Anh gật đầu nặng nề:
"Phải.
Bán đi cũng tốt, anh sẽ có thời gian bên em nhiều hơn."
Tôi nhìn anh không chớp mắt, cố tìm dấu hiệu nói dối trên gương mặt đó.
Không có.
Anh chân thành đến mức khiến tôi cảm thấy bản thân mình quá ti tiện.
Trần Chi Hành, diễn xuất của anh từ bao giờ đã cao tay đến thế?
Ngay từ đầu, mọi thứ đều là kịch bản anh dựng sẵn, đúng không?
Vị chát lan trong miệng, tôi cố giữ sắc mặt bình thản:
"Bên nào mua vậy?"
"Một công ty bất động sản, muốn mở rộng sang lĩnh vực mới."
Anh lại hỏi tôi có muốn xem hợp đồng không.
Tôi lắc đầu:
"Mọi thứ, anh tự quyết là được."
13.
Tôi nghe lời đến vậy, chắc hẳn Trần Chi Hành không ngờ tới.
Khi anh phản ứng lại được, lập tức ôm chầm lấy tôi, giọng đầy phấn khích:
"An An, em thật tốt."
Tôi lại nói:
"Em tốt như thế, có thể đi bệnh viện tái khám với em không?"
"Tất nhiên rồi." - Anh liên tục gật đầu,
"Anh xử lý nốt chuyện ở công ty rồi đưa em đi."
Trước khi rời khỏi, anh còn hỏi tôi có muốn ăn bánh của một tiệm quen thuộc:
"Ngày trước em thích bánh ở tiệm đó nhất, lát anh về mua cho em."
Tôi mỉm cười đáp lại, đứng tiễn anh rời đi.
Rồi tôi lấy điện thoại, gọi cho Yên Yên đến đón.
Tại khuôn viên khu nội trú của bệnh viện – đáng lẽ lúc này Trần Chi Hành phải bận rộn xử lý công việc thì anh ta lại đang ôm eo Lâm Nguyệt một cách thận trọng.