Chuyến Sinh Tồn Của Giới Giải Trí

Chương 1



“Hai triệu tệ, tôi không thể hơn thêm được nữa.”

“Ba triệu, một xu cũng không được thiếu.”

“Bối Lam! Có phải cô đang hiểu nhầm vị trí của mình không vậy? Với cái danh tiếng bốc mùi của cô bây giờ, công ty còn chịu để cô được đi show là phúc tổ tiên ba đời nhà cô rồi, cô ở đó còn dám hét giá cao như vậy à?”

Hừ, tôi bị mất hết danh tiếng là vì ai?

Không chịu đi uống rượu tiếp khách, công ty lại thuê truyền thông bôi tôi là mắc bệnh ngôi sao.

Bị viêm mắt, thì nói tôi suốt ngày trừng mắt với tiền bối.

Bị nghệ sĩ nam cùng công ty quấy rối, tôi mặt lạnh không nể nang, thì bị nói là chèn ép hậu bối.

…………

Với cái đà này thì Mạnh Khương Nữ có đến cũng sẽ bị bảo là cố ý phá hoại công trình quốc gia mất thôi.

[Mạnh Khương Nữ được tôn vinh là biểu tượng cho lòng chung thủy, can đảm, và tình yêu sâu sắc. Câu chuyện lên án tàn khốc của lao dịch xây dựng Trường Thành thời cổ, đồng thời phản ánh tiếng nói của tầng lớp dưới trong xã hội cũ]

Tôi bình tĩnh uống ngụm nước, sau đó tiếp tục nhìn thẳng vào sếp:

“Tham gia show, bình thường hai triệu là được. Nhưng nếu bắt tôi phải đóng vai xấu để làm nền cho Dư Vi… thì đó phải là một cái giá khác.”

Có lẽ là nghĩ đến việc chỉ còn hai tháng nữa là hợp đồng giữa tôi và công ty kết thúc, vị quản lý cấp cao ở đây suy đi tính lại, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi ký xong hợp đồng cho show《Mười ngày mười đêm nơi hoang dã》với công ty, tôi ngân nga hát và bước ra khỏi cửa.

Tôi đã lên kế hoạch cả rồi. Hết hợp đồng, tôi cũng sẽ rút khỏi giới giải trí.

Sau đó là làm một chuyến về rừng rậm Sa Châu, địa điểm đã được tôi dò trước hết cả.

Chậc, nghĩ đến thôi mà m.á.u đã sôi lên rồi.

Trước khi debut, tôi là một blogger ẩn danh chuyên về sinh tồn ngoài trời, có tài khoản triệu follow trên một nền tảng.

Mỗi năm tôi đều livestream sinh tồn hai lần trong rừng hoang.

Nhờ đó mà tôi cũng có chút tiếng tăm.

Chỉ vì một lần đi dạo phố, bị người săn tìm tài năng bắt gặp, thế là bị dụ dỗ kéo vào giới giải trí chịu khổ hai năm

Tôi đã ngứa tay lâu rồi, lần nhận show này ngoài vì tiền ra còn là vì nội dung sinh tồn của nó hấp dẫn tôi quá mức.

Trong lúc đang mơ tưởng thì đứa bạn thân bỗng nhắn tin bảo tôi lên xem hot search.

Tôi chẳng cần nhìn cũng đoán được.

Công ty bắt đầu chi tiền quảng bá rồi.

Tin tức hiện ra đầu tiên là: tôi và cô con gái quốc dân mới nổi Dư Vi cùng tham gia show sinh tồn đã leo lên top hot search.

Phần bình luận cũng xuất hiện phân hóa rõ rệt.

Một bên là fan của Dư Vi:

“Aaaa con gái nhỏ của tôi đáng yêu quá! Đã vậy còn tham gia show cùng Lục Minh Thâm nữa kìa!”

“Cơ mà show này có vẻ cực khổ đó, thương bé Vi Vi nhà tôi ghê…”

“Vi Vi cố lên!”

Một bên thì chửi tôi không ngưng nghỉ:

"Tài nguyên của bà chị này tốt thế?! Kiếp trước cứu mạng ông chủ à?"

“Thấy mặt cô ta là đã muốn nôn rồi, đổi người được không trời!”

“Bối trà xanh mà cũng tham gia show sinh tồn à? Cô ta không hại người là may lắm rồi.”

“Tránh xa con gái cưng nhà tôi ra!”



Tôi thong dong lướt mắt nhìn qua vài bình luận, rồi nhắm mắt ngủ trưa.

Rất nhanh, đã đến ngày ghi hình chương trình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chúng tôi được trực thăng chở đến một hòn đảo hoang.

Tổ chương trình kiểm tra ba lô của từng người, tịch thu hết đồ ăn riêng, sau đó mỗi người chỉ được phát một chai nước.

Dư Vi sau khi nộp ra gói khoai tây chiên giấu riêng, rồi bắt đầu làm nũng trước ống kính:

“Khoai tây nhỏ ơi, chị sẽ nhớ em nhiều lắm đó~”

Tôi liếc nhìn rồi thu lại ánh mắt.

Không cần đoán cũng biết khi chiếu lên, màn nũng nịu đó sẽ bị fan của cô ta spam “Awww đáng yêu quá!”.

Dư Vi này từ trước đến nay vẫn hay diễn trò thế mà.

Lần này tổng cộng có năm người tham gia show.

Ngoài tôi và Dư Vi ra, còn có Tam kim ảnh đế Lục Minh Thâm, và hai thành viên của một nhóm nhạc nam: Lý Thanh, Phương Thành An.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Lý Thanh chính là người từng quấy rối tôi, sau đó không được thì tức tối nhảy sang công ty khác, giờ lại thành tân binh nổi đình nổi đám.

Vừa thấy tôi, cậu ta niềm nở chìa tay ra bắt chuyện.

Tôi giả vờ không thấy, quay đầu bỏ đi.

Haizz, lại sắp bị chửi rồi.

Nhưng mà chị đây cũng sắp rút khỏi giới giải trí này rồi.

Chị đây không thèm quan tâm mấy cưng nữa.

Nhiệm vụ đầu tiên mà tổ chương trình đưa ra là phải tự đi đến điểm cắm trại trong rừng.

Hành lý tạm thời giao lại cho nhân viên giữ.

Trước khi xuất phát, tôi tiện tay cầm theo một con d.a.o Thụy Sĩ để phòng thân.

Lúc tôi cầm d.a.o lên, tôi thấy Lục Minh Thâm có liếc tôi một cái, rồi anh ta quay đi chọn một chiếc bật lửa.

Chúng tôi đi suốt một tiếng đồng hồ, đến nơi thì mới phát hiện… có gì đó sai sai.

Xung quanh toàn là bụi cây rậm rạp, cành khô vươn tua tủa, đường đi thì gồ ghề ngoằn ngoèo.

Không hề có dấu vết con người từng đến.

Đừng nói đồ cắm trại, đến cả bóng dáng của nhân viên cũng chẳng thấy đâu.

Dư Vi mờ mịt nhìn xung quanh:

“Chuyện gì vậy? Người của tổ chương trình đâu hết rồi?”

Lý Thanh nhăn mặt:

“Chẳng lẽ chúng ta đi nhầm đường?”

Lục Minh Thâm bình tĩnh nói:

“Gọi điện thử đi.”

Đoạn đường này không có người cầm máy quay bám theo, chúng tôi chỉ còn cách gọi điện thoại cho tổ chương trình.

Nhưng không ngờ ở đây đến cả sóng điện thoại cũng không có.

Dư Vi không nhịn được buột miệng chửi thề:

“Đ* mẹ! Gì vậy trời?!”

Cô ta trước giờ luôn giữ hình tượng ngoan ngoãn, ngây thơ, kiểu bạch liên hoa chính hiệu.

Một câu chửi này bật ra đã khiến cả Lý Thanh và Phương Thành An sững người.

Nhưng Lý Thanh cũng chẳng phải dạng hiền lành gì.

Cậu ta móc từ túi áo trong ra một bao thuốc.

Dư Vi thấy thế thì chìa tay:

“Cho tôi một điếu.”