Chuyến Sinh Tồn Của Giới Giải Trí

Chương 2



Cầm được điếu thuốc rồi mới phát hiện cả hai bọn họ không có bật lửa.

“Đm.”

Lý Thanh phát cáu đá thẳng vào gốc cây:

“Đây rốt cuộc là chỗ quỷ gì thế này! Bọn tổ chương trình chec ở đâu cả rồi?!”

Tôi lặng lẽ liếc qua Lục Minh Thâm người vẫn giữ nét mặt bình thản.

Rõ ràng anh ta mang theo bật lửa…

Anh ta xem ra cũng là người biết tính toán.

Phương Thành An ngẩng đầu nhìn trời: “Trời sắp tối rồi.”

Lý Thanh tiếp tục điên cuồng trút giận lên cây.

Không ai chú ý rằng, trong bụi cây rậm, một chiếc camera ẩn đang nhấp nháy ánh sáng đỏ yếu ớt...

Màn hình livestream đang chiếu cận mặt cảnh Lý Thanh đang tức tối.

Từ hai tiếng trước, khi chương trình bắt đầu phát sóng, kênh livestream của 《Mười ngày mười đêm hoang dã》đã chễm chệ đứng đầu bảng xếp hạng video hot nhất.

Hiện tại, lượng người xem đã vượt mốc mười triệu.

Đây mới là mục đích thực sự của chương trình, dùng camera giấu kín để ghi lại trọn vẹn mười ngày mười đêm của các nghệ sĩ trong môi trường hoàn toàn không có nhân viên hỗ trợ.

Trước giờ phát sóng, chương trình bảo mật rất tốt, ngay cả công ty quản lý của nghệ sĩ cũng không hề hay biết chuyện này.

Bây giờ, phòng livestream đang bị bình luận spam đến mức sắp nổ tung:

“Trời má ơi……”

“Dư Vi cầm thuốc đúng kiểu dân hút lâu năm luôn ấy.”

“Dư Vi người ta là trưởng thành rồi nhé? Hút thuốc thì đã sao?”

“Hehe, Lý Thanh này chửi thề cũng trơn tru dữ.”

“Mà nghĩ kỹ thì tự nhiên bị ném giữa rừng như vậy, chửi cũng là bản năng phản ứng thôi?”

“Chuẩn bài, Lý Thanh của tụi tui đúng kiểu người thật việc thật!”

“Á á á Lý Thanh ngậm thuốc nhìn ngầu dã man!”

“Nhưng mà Bối Lam này sao bình tĩnh dữ vậy ta?”

“Tui cũng thấy vậy á, cô ấy đúng kiểu tỉnh táo và trầm lặng nhất ở đây á. Ơ, cổ đang làm gì vậy?”

Tôi nhìn một gốc cây to bị đổ, ướm thử kích thước rồi bắt đầu dùng d.a.o Thụy Sĩ đục ra.

Dư Vi liếc mắt khinh thường:

“Cô đang làm cái gì đấy?”

“Tìm chỗ ngủ.”

Lý Thanh bước tới với vẻ mặt không mang chút gì là tử tế:

“Sức cô được có bao nhiêu đâu mà thể hiện, cần tôi giúp không?”

Tôi: “Biến.”

Lý Thanh cười khẩy:

“Chuyện năm ngoái mà cô vẫn còn nhớ mãi thế à? Không phải chỉ sờ cô một cái thôi sao? Tại cô cứ làm quá lên thôi. Nói thật chứ tôi từng ngủ với mấy người có dáng còn ngon hơn cô nhiều…”

Chưa kịp nói hết câu, tôi đã phạt d.a.o bổ thẳng vào thân cây.

Sau đó d.a.o Thụy Sĩ xoay nhẹ trong tay tôi, mũi d.a.o chĩa thẳng về phía cậu ta.

Lý Thanh nuốt nước bọt.

Không nói gì nữa.

Bình luận nổ tung:

“Khoan đã… vừa rồi Lý Thanh nói gì đấy?!”

“Mọi người còn nhớ hot search hồi năm ngoái về vụ Bối Lam 'đàn áp' Lý Thanh không?”

“Hóa ra lúc đó là Lý Thanh quấy rối Bối Lam à… tôi muốn nôn quá.”

“Fan Lý Thanh đâu rồi, mới vừa nãy còn kêu gào mà? Mở to tai mà nghe idol mấy người nói kìa.”

“Thôi xong, hết cứu nổi rồi.”

“Gớm quá đi mất.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Mọi người đừng có mà kết luận sớm vậy được không? Camera ẩn mà, thu âm chắc không rõ đấy, chắc không phải là ý đó đâu…”

“Fan não tàn lên tiếng, cười xỉu.”

“Tôi mà là Bối Lam là cho nó bay màu từ lâu rồi chứ không chỉ uy h/i/ế/p vậy đâu.”

“Bối Lam không ngờ lại gánh cái nồi lớn này, tội nghiệp cô ấy thật.”

“Khoan đã! ... từ khi nào mà cổ đào được cái hố to dữ vậy?!”

“Không biết mọi người có biết một blogger trên mạng tên là Lam Thiên không, Bối Lam này làm giống hệt người đó luôn á.”

“Ủa Lục Minh Thâm đâu rồi?”

Tôi kiếm thêm mấy tấm vỏ cây cọ, trải ra nền hố, sau đó che thô sơ bên ngoài rồi cuộn mình lại nằm trong đó.

Không gian cũng khá ổn.

Ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lục Minh Thâm đang ngồi vắt vẻo trên thân cây cao, anh ấy thì ra cũng đã bện xong một tấm lưới đơn giản bằng dây leo.

Anh cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt chạm nhau.

Tôi nhướng mày:

“Cũng ổn đấy. Nhưng anh có nghĩ đến chuyện trời sẽ mưa không?”

……………

Và thật sự như lời tôi nói, trời đổ mưa.

Nửa đêm, mưa rả rích rơi xuống, tôi nằm mãi không ngủ được.

Không rõ đám Dư Vi đi đâu rồi.

Tôi thấy Lục Minh Thâm leo xuống cây, đứng dưới tán lá mỏng cố tránh mưa.

Dáng vẻ ấy… khiến tôi bất giác nhớ đến lễ trao giải năm ngoái.

Hôm đó công ty ép tôi mặc váy khoét sâu táo bạo để đi dự lễ.

Lục Minh Thâm khi ấy đi ngang qua, tiện tay ném áo khoác cho tôi, rồi bước lên sân khấu nhận giải, lúc ấy anh rạng rỡ như ánh mặt trời ban mai.

Tôi nhìn anh, miệng bật ra câu hỏi không ngờ:

“Muốn vào không?”

Anh ngập ngừng một lúc, rồi bước lại gần.

“Cảm ơn.”

Cái hố này vốn còn khá rộng, nhưng thêm một người đàn ông trưởng thành vào thì… lập tức chật chội.

Chúng tôi chỉ còn cách dán sát vào nhau, cổ tôi gần như méo cả sang một bên.

Một lúc sau tôi nghe thấy giọng trầm thấp của Lục Minh Thâm thì thầm:

“Xin lỗi.”

Tôi còn chưa kịp phản ứng…

Thì anh xoay người, ôm chặt lấy tôi từ phía sau, ăn khớp với nhau như từng màu sắc trên một khối rubik hoàn chỉnh.

Tư thế này đúng là… thoải mái nhất.

Chỉ là, hơi ấm nóng rực sau lưng khiến tôi càng thêm tỉnh táo.



Phòng bình luận tiếp tục phát điên:

“Mấy người không đẩy thuyền thì để tôi đẩy nhé???”

“Á á á á tôi ship cặp này rồi!”

“CP Thâm Lam! Tôi tuyên bố bắt đầu u mê!”

“Các người đúng là đồ không kén ăn, cái gì cũng ship được á?”

“Bối trà xanh tránh xa Minh Thâm của tui ra!”

“Tôi nói thật chứ, nếu không có Bối Lam thì Lục Minh Thâm giờ ướt như chuột lột rồi, người qua đường như tôi còn chịu không nổi cái lũ fan cuồng vô tri này…”

“Cảm giác chương trình này càng ngày càng hot rồi!”

“Đã hai giờ sáng rồi mà còn đông người xem vậy hả???”

“Ủa Lý Thanh xấu xa đâu rồi, đổi góc quay xem đi!”

“Nói cho cẩn thận vào, biết đâu người ta là diễn theo kịch bản? Không có bằng chứng thì đừng có vu oan cho người vô tội.”

“Diễn hay không thì cứ xem tiếp là biết thôi…”