Ông chủ đùng đùng nổi giận, đập máy tính, hét vào mặt quản lý:
“Chuyện gì đây?! Đây là loại show gì vậy?! Cái show thế này mà mày dám đưa cho Dư Vi đi?!”
Ai chẳng biết Dư Vi là “chim hoàng yến” trong lòng sếp lớn của công ty chúng tôi.
Quản lý mồ hôi vã như tắm:
“Em… em liên hệ bộ phận liên quan xử lý ngay!”
Nhưng khi bộ phận pháp lý lần mò ra chân tướng đầu tư đứng sau chương trình, vị sếp tổng đang nổi giận lúc này chỉ còn biết ngồi phịch xuống ghế.
“Vô dụng, Đây căn bản không còn là show truyền hình nữa…”
Ông ta thở dài:
“Mà là một trò chơi… của giới quý tộc rồi.”
Tôi vốn không định lo cho Dư Vi, nhưng cô ta cứ bám theo về tới chỗ trú.
Tôi chỉ ném một câu:
“Muốn ăn thì tự đi kiếm về.”
Lục Minh Thâm thậm chí không thèm liếc cô ta lấy một cái.
Dư Vi đành bám lấy Phương Thành An.
Anh ta mềm lòng, chia cho cô ta ít đồ ăn.
Tối ngày thứ bảy.
Phương Thành An trở về từ suối, cả người ướt sũng.
Hỏi ra mới biết, Dư Vi nhất quyết đòi ra suối gội đầu, sau đó trượt chân ngã xuống suốt suýt chec đuối, Phương Thành An vì vậy phải nhảy xuống kéo lên.
Tôi cau mày: “Cởi đồ ra, hong khô ngay, không là bệnh đấy.”
Và đúng là… điều tôi sợ nhất xảy ra.
Ngày hôm sau, anh phát sốt.
Trong rừng, bệnh là thứ đáng sợ nhất.
Tôi dùng nồi đất tự làm nấu nước cho anh uống, nhưng nhiệt độ vẫn không hạ.
Không còn cách nào, tôi mò quanh rừng tìm chút thảo dược thanh nhiệt giải độc, sắc cho anh uống.
Lại đặt anh nằm gần đống lửa giữ ấm.
Trải qua 5 tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng hạ sốt.
Dư Vi vẻ mặt áy náy nói: “Để tôi đi kiếm chút đồ ăn cho anh ấy.”
Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, kéo cô ta lại.
Thì phát hiện trong người cô ta giấu hai quả dại.
Là phần đồ ăn Phương Thành An định để lại cho tối hôm trước.
Tôi giận bốc khói, lôi cổ cô ta ra định hỏi cho rõ, thì trong lúc giằng co, hai viên thuốc lăn ra khỏi túi cô ta.
Sắc mặt Dư Vi tái mét.
Tôi nhặt lên trước cô ta.
Là hai viên Ibuprofen.
Tối qua Phương Thành An sốt đến cháy người, cô ta lại không chịu đưa thuốc ra.
Dư Vi cố gắng vớt vát:
“Đó là thuốc dự phòng đau bụng kinh của tôi. Tôi để dành cho mình thì sao? Có gì sai chứ?!”
Tôi đưa thuốc lại cho cô ta: “Cô đi đi.”
Tôi lạnh lùng liếc cô ta một cái:
“Tôi sợ một ngày nào đó tôi không kiềm được, sẽ rạch cổ cô ra. Dù sao… ở cái rừng hoang này, ai mà biết được gì đâu.”
Dư Vi quay sang làm bộ tội nghiệp, cầu cứu Lục Minh Thâm.
Lục Minh Thâm cau mày: “Cô còn chưa biết à?”
“Cái gì?”
Anh hất cằm về phía tôi:
“Nếu cô ấy muốn rạch cổ cô, tôi sẽ đưa d.a.o giúp.”
Dư Vi cuối cùng cũng đặt hy vọng lên người Phương Thành An.
Anh ấy đã tỉnh, mắt nhìn đi nơi khác, không buồn quay đầu lại chỉ để lạ một chữ.
“Cút.”
Màn hình livestream lúc này ngập tràn những lời lên án Dư Vi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cùng lúc đó, ba thế lực fan trỗi dậy.
Một phe là fan CP Thâm Lam dùng chữ màu xanh đậm.
Một phe là fan CP An Lam dùng chữ cam.
Một phe là fan-only của Bối Lam chữ xanh biển.
Cả ba phe chửi nhau ỏm tỏi:
“CP Thâm Lam là real nha mí bà ơi!!”
“An Lam mới là chân ái nha~!!!”
“Chị Lam đẹp nhất, không cần ai cả!!!”
...
Trong lúc netizen còn đang buôn chuyện rôm rả, cảnh sát đã liên hệ tổ chương trình.
Tuyên bố rằng format chương trình là vi phạm pháp luật, yêu cầu dừng gấp, và chính thức lập án điều tra.
Lý Thanh bị nghi dính líu đến nhiều vụ xâm hại có tổ chức.
Còn Dư Vi, hải quan đã phát hiện m/a t/ú/y trong hành lý của cô ta.
Sau đó, thế lực đầu tư phía sau chương trình xuất hiện, đưa ra đủ loại văn bản pháp lý hợp lệ và thỏa thuận rằng:
Việc bắt giữ chính thức sẽ tiến hành sau khi chương trình kết thúc.
Netizen phát rồ.
Dư Vi không rời đi.
Cô ta vẫn còn đủ thông minh để hiểu, nếu thật sự rời khỏi chúng tôi… thì mạng sống của cô ta chính là thứ phải lo lắng.
Vậy nên cô ta cứ lén lút quanh quẩn gần chỗ trú của chúng tôi, hằng ngày nhặt mấy mẩu đồ ăn còn thừa lại.
Một tuần trước còn là “con gái quốc dân” xinh đẹp rực rỡ, giờ thì thần kinh thất thường, mặt mũi bơ phờ, hoàn toàn không còn dáng vẻ ban đầu.
Căn nhà gỗ do kết cấu tạm bợ nên bị sập một nửa, tối ngày thứ chín ở rừng, tôi, Lục Minh Thâm và Phương Thành An đành chui vào phần còn lại để ngủ.
Nhưng... nằm sao cho hợp lý lại thành vấn đề.
Lục Minh Thâm và Phương Thành An tranh nhau nằm giữa.
Không ai chịu nhường ai.
Cuối cùng tôi phải quyết định: “Thôi được rồi, tôi nằm giữa.”
Ai ngờ tôi... ngủ không ngoan.
Nửa đêm mơ mơ màng màng, tôi trở mình một cái, tay vắt lên eo ai đó.
Trong lúc mơ màng còn tưởng là gối ôm ở nhà, nên thoải mái sờ soạng luôn.
Cho đến khi tay tôi bị giữ lại.
Tôi lập tức tỉnh táo.
Còn chưa kịp phản ứng, đã bị một người vòng tay ôm ngang eo, kéo tôi qua đổi chỗ.
Lục Minh Thâm ôm tôi từ sau lưng, thì thầm bên tai:
“Dám ra tay với tôi à?”
Tôi: “…”
Tôi có thể giải thích.
Ngày hôm đó, chính thức được fan đặt tên là: “Kỷ niệm ngày thành lập CP Thâm Lam.”
Netizen phát điên.
Ngày thứ mười ở rừng.
Không ai biết chúng tôi còn phải sống bao lâu ở nơi này.
Tôi quyết định sửa lại phần bị sập.
Nhìn thấy một cây khá vừa tầm, tôi lấy d.a.o ra, chặt gọn gàng, đưa cho Lục Minh Thâm.
Anh nhận lấy, rồi đột nhiên khựng lại:
“Có gì đó sai sai.”
“Gì cơ?”
Tôi đi lại gần, nhìn theo ánh mắt anh sau đó tôi thấy ánh đỏ mờ mờ lọt qua khe cây.
Tôi dùng d.a.o c.h.é.m ra một nhát.
Bên trong lộ ra… một chiếc camera giấu kín nhỏ xíu.
...
Không trách chúng tôi đến giờ mới phát hiện.
Camera được gắn vào giữa thân cây, còn được bọc nhựa cây kín mít bên ngoài, khó mà nhìn ra được.