Chuyến Sinh Tồn Của Giới Giải Trí

Chương 7



Nghĩ đến việc khu rừng này có thể giăng đầy camera giấu kín, cả người tôi nổi da gà.

Tôi khẽ nói:

“Có vẻ… chúng ta bị chơi rồi.”

Lục Minh Thâm:

“Rất rõ ràng.”

“Đ* má!”

Đúng lúc ấy, tiếng động cơ gầm vang từ trên trời truyền xuống.

Tôi ngẩng đầu là hàng chục chiếc trực thăng đang từ trên cao lướt qua đầu chúng tôi, bay về phía vùng đất trống.

Tôi và Lục Minh Thâm nhìn nhau, rồi chạy thục mạng về phía đó.

Vừa đến nơi, chỉ thấy hàng chục phóng viên chen chúc ùa ra từ trực thăng,

tranh nhau phỏng vấn.

“Bối Lam! Bối Lam!”

...

Lần đầu tiên trong đời, ảnh đế quốc dân Lục Minh Thâm bị bỏ rơi.

Giám chế chương trình mặt mũi hồng hào hớn hở, vừa thấy tôi liền dang tay ra định ôm:

“Cưng ơi! Chúc mừng đã hoàn thành 'Mười ngày mười đêm hoang dã'! Quay xong trọn vẹn rồi, chào mừng cưng trở lại!”

Tôi đ.ấ.m thẳng vào bụng ông ta.

Không quan tâm xung quanh có bao nhiêu máy quay, tôi đá liên tục.

“Chúc mừng cái con mẹ mày ấy.”

...

Lục Minh Thâm im lặng vươn tay, chắn máy quay lại.

Tổ chương trình nhanh chóng tìm được Phương Thành An.

Khi biết được sự thật, anh ấy sững người:

“Các người… có ai giúp tôi cho mèo tôi ăn không vậy?”

Sau khi được xác nhận, anh mới bắt đầu rơi nước mắt:

“Mẹ nó, mấy người điên thật rồi.”

Còn Lý Thanh và Dư Vi, khi được tìm thấy thì tinh thần cả hai đều còn hoảng loạn.

Thậm chí còn không hề biết có camera giấu kín.

Lý Thanh thì lúc cười, lúc khóc còn lúc thì chửi, cứ tưởng mình được cứu rồi.

Lúc được quấn chăn đi ngang qua tôi, hắn lườm tôi như muốn giết:

“Đợi đấy, tao sẽ cho mày biết tay.”

Chỉ tiếc là hắn không biết, ở sân bay đã có cảnh sát chờ sẵn ở đó.

Từ giờ trở đi, e rằng… hắn không còn cơ hội “đợi đấy” nữa.

Chuyến bay từ rừng hoang về thành phố C, Dư Vi và Lý Thanh vẫn chưa biết gì về thế giới bên ngoài.

Lý Thanh vẫn kén cá chọn canh, chê đồ ăn trên máy bay không ngon, la lối đòi gọi nhân viên mang đồ khác.

Nhân viên chỉ nhếch miệng:

“Đợi đến nơi sẽ có món ngon hơn cho Lý đại minh tinh ạ.”

Món ngon ở đây, là cơm tù.

Lý Thanh giận sôi máu:

“Mày là ai mà dám nói với tao kiểu đó?! Mày biết bố tao là ai không?!”

Còn Dư Vi thì cứ nằng nặc đòi gặp stylist trang điểm.

Vừa đến sân bay, còn quay ra lườm tôi đầy kiêu ngạo:

“Bối Lam! Tôi sẽ không để cô yên đâu! Tôi chỉ cần rơi nước mắt trước fan, là tụi nó sẽ lao vào chửi rủa cô đến khi phải rời khỏi giới!”

Tôi chỉ nhàn nhạt:

“Ồ. Tôi không tin đấy.”

...

Chúng tôi đi qua lối VIP của sân bay quốc tế thành phố C.

Một đám đông như sóng thần đổ xô về phía trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi còn tưởng là fan của Lục Minh Thâm hoặc Phương Thành An, tính né ra.

Ai ngờ bọn họ đều giơ cao bảng hiệu màu xanh lam là màu fan của tôi, họ đang gào thét:

“Bối Lam! Bối Lam! Em yêu chị!!!”

“Chị Lam! Nhìn em này!!”

“Á á á chị nhìn em rồi kìa!!”

“Chị đẹp quáaaaaa!!!”

...

Tôi sững người.

Lục Minh Thâm cầm lấy túi tôi đang xách, tôi nghi hoặc nhìn anh.

Anh mỉm cười, nửa thật nửa đùa:

“Tôi đang… ké độ hot đấy.”

Ồ, vậy thì anh thật giỏi tranh thủ đấy.

Trước khi bị fan bao vây, tôi nhìn thấy phía xa Lý Thanh và Dư Vi đã bị cảnh sát chặn lại.

Fan “phản bội” kéo tới, gia đình các nạn nhân mang theo gậy gộc muốn đòi công lý.

Lý Thanh vừa ra khỏi cửa đã bị đập một gậy vào đầu.

Vừa khóc vừa gào gọi bố.

Mà hắn không biết… công ty của bố hắn đang bị cư dân mạng điều tra tới nơi tới chốn, đào ra đủ thứ tội nào là trốn thuế, công trình rởm…

Sắp phá sản đến nơi rồi.

Còn Dư Vi, trong cơn hoảng loạn, đã khai tuốt luôn mối quan hệ mờ ám với ông chủ công ty, năn nỉ ông ta cứu mình.

Để tự bảo vệ, công ty lập tức kiện cô ta tội vu khống, đồng thời truy thu phí vi phạm hợp đồng khủng.

Cô ta không chỉ đối diện án tù, mà còn nợ chồng nợ chất.

Cả đời này... coi như tiêu.

Nhưng... tất cả những chuyện đó, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa rồi.

Về lại thành phố C, tôi ăn một bữa tử tế, rồi ngủ một giấc thật ngon.

Nói thật, mười ngày sinh tồn kia đối với tôi chẳng có gì gọi là cực hình.

Cái khiến tôi phát ngán, chính là giới giải trí bẩn thỉu này.

Lý Thanh và Dư Vi bị bắt.

Gia đình Lý Thanh bỏ ra cả đống tiền, thuê luật sư kiện đoàn chương trình về tội livestream trái phép, giam giữ người bất hợp pháp.

Chương trình thản nhiên đưa ra bản hợp đồng:

Trong đó quy định rõ toàn bộ hình thức livestream do tổ sản xuất quyết định, nghệ sĩ không có quyền phản đối.

Họ đã chơi trò chữ nghĩa.

Đến kiện cũng chẳng kiện được.

Mà cái buổi livestream đó, còn được phát sóng chính thức ở mấy chục quốc gia, tính đến hiện tại, lợi nhuận đã lên đến hàng trăm tỷ.

Mà chống lưng cho chương trình… là một trong những ông trùm tài chính lớn nhất nước.

Khi vụ xâm hại của Lý Thanh được đem ra xét xử, hắn ta đỏ cả mắt, hướng ống kính chất vấn:

“Chính buổi livestream đó đã hủy hoại tương lai của tôi!”

Người đứng sau chương trình chỉ thản nhiên trả lời:

“Tương lai của cậu? Trong mắt tôi, chẳng đáng một xu. Cậu tưởng là tôi hủy hoại cậu à? Không… Tất cả chính là do cậu tự chuốc lấy.”

Còn tôi bỗng chốc trở thành một hiện tượng mạng.

Fan tăng chóng mặt.

Hộp thư riêng bị nghẽn.

Công ty cũ cũng quay ra năn nỉ ký lại hợp đồng.

Hàng trăm thương hiệu thi nhau gửi lời mời hợp tác.

Nhưng mà, người nổi tiếng càng cao, thị phi càng nhiều.

Trên mạng bắt đầu rộ lên một loại thuyết âm mưu khác:

“Mọi người có để ý không? Sau chương trình này, Bối Lam mới là người hưởng lợi lớn nhất.”

“Cả Lục Minh Thâm cũng thành người phụ họa cho cô ta. Nghĩ mà thấy rợn.”

“Bối Lam rốt cuộc có quan hệ gì với ông trùm phía sau…”

“Nghĩ kỹ lại thấy cũng không đúng. Một nữ nghệ sĩ bình thường sao biết nhiều kỹ năng sinh tồn đến thế?”