Chuyên Trị Trà Hán Tử

Chương 11



Ta cúi đầu tựa trán lên trán chàng, an ủi một lúc rồi lùi ra nhường chỗ.

 

Độc trên tên cực hiếm, trong Trung Nguyên gần như không lưu hành, ngay cả Thái y cũng không dễ phân biệt.

 

Thuốc giải, đành phải do ta tự tay điều chế ngay tại chỗ.

 

Nước nóng thay hết bát này đến thau khác, mùi m.á.u tanh quẩn khắp trướng.

 

Đến khi mũi tên có móc ngược kia được rút ra, Hách Kính đã hôn mê vì mất m.á.u quá nhiều.

 

Ta đặt thuốc lên vết thương, dặn Thái y bốc thêm thuốc sắc cho chàng.

 

Mãi đến nửa đêm, tất cả mới tạm thời được nghỉ ngơi.

 

Xảy ra chuyện thích khách, các quan lớn hoàng thân đã sớm rời khỏi trường săn trong đợt sơ tán đầu tiên.

 

Chỉ còn lại vài người thân tín với Hách Kính ở lại dò la tình hình.

 

Bước ra khỏi trướng, ta thuận tay rút một cây trường cung từ giá gỗ.

 

Kéo căng—tra tên—buông dây.

 

13

 

“A—!!!”

 

Tiếng thét chói tai xé toạc màn đêm tĩnh lặng, vang vọng giữa rừng núi.

 

Đám người Dương Chiêu vốn đã mỏi mệt rã rời, đang ngồi gà gật thì bỗng giật mình tỉnh giấc vì động tĩnh phía bên kia.

 

Ngước nhìn, chỉ thấy Tô Vân lúc đầu còn ngồi yên lành, lúc này một cánh tay đã bị mũi tên xuyên thủng!

 

Máu tươi chảy đầm đìa, nàng ta đau đến nỗi ngất lịm ngay tại chỗ.

 

Kẻ ra tay—là ta, vẫn đứng nguyên bên giá cung, lạnh lùng kéo căng dây, mắt đầy sát khí.

 

Bàn tay không chút do dự, ta lại rút tiếp một mũi tên, chĩa thẳng về phía trước.

 

“Lan Kiều! Cô điên rồi sao?!”

 

Dương Chiêu là người đầu tiên chạy tới, ôm chặt lấy Tô Vân đang hôn mê trong ngực, ánh mắt đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống ta.

 

Ta chỉ giương cung, nhắm thẳng vào hắn, giọng băng lạnh không gợn sóng:

 

“Tô Vân b.ắ.n trọng thương phu quân ta, chứng cứ vật chứng ta đã giao cho Đại Lý Tự.”

 

“Nếu các ngươi không lập tức cút khỏi đây, thì mũi tên tiếp theo sẽ xuyên qua đầu nàng ta.”

 

Mũi tên khi ấy vốn nhắm vào ta, nhưng Hách Kính liều mình đỡ thay.

 

Mà hung thủ, vì hoảng loạn sau khi b.ắ.n nhầm người mình yêu, liền để rơi dây buộc tóc tại hiện trường.

 

Thêm nữa, để phân biệt mũi tên của từng người trong cuộc thu săn, mỗi người đều dùng loại khác nhau—và Xuyên Vân Tiễn chính là của Tô Vân.

 

Nghe ta dứt lời, Dương Chiêu cùng đám người cắn răng trợn mắt, không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn phải ôm Tô Vân rời khỏi.

 

Ta đứng yên tại chỗ, nhìn gương mặt tái nhợt vì đau của nàng ta, môi khẽ cong lên, nhếch một nụ cười đầy giễu cợt.

 

Tô Vân thật tâm muốn g.i.ế.c ta—điều đó là thật.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng dùng ngay Xuyên Vân Tiễn mang tên mình để hành thích? Nàng ta có ngu vậy sao?

 

Trà xanh thì trà xanh, nhưng chưa đến nỗi ngu ngốc thế.

 

Vậy thì… Tô Vân, lần này ngươi lại đang làm vật hy sinh cho kẻ nào?

 

***

 

“Lan Kiều, người tỷ muốn—bắt được rồi.”

 

Khi mọi người đã tản đi hết, một thân ảnh ẩn nấp lâu nay từ phía sau doanh trướng lặng lẽ bước ra.

 

Tô Uyển nhìn ta đầy lo lắng, đưa tay kiểm tra khắp người, lại lấy khăn tay lau đi vết m.á.u loang lổ bên má ta.

 

“Đa tạ.”

 

“Giữa muội và tỷ, hà tất phải nói lời cảm ơn… nhưng tỷ biết trước hôm nay sẽ có thích khách, là vì sao?”

 

14

 

Cuộc thu săn hôm ấy, bởi biến cố thích khách, mọi người đành phải nửa chừng rời khỏi, lòng vẫn còn hoảng hốt chưa yên.

 

Chỉ tiếc khi đó hiện trường quá hỗn loạn, đám hắc y nhân chẳng rõ bằng cách nào mà tan biến không để lại dấu vết gì.

 

Để trấn an các đại thần, một tháng sau, Thánh thượng đặc biệt tổ chức đại yến trong cung.

 

Lần này, Tô Vân không xuất hiện.

 

Mũi tên ta b.ắ.n khi ấy cắm rất sâu, gần như phế đi một cánh tay nàng ta.

 

Bằng chứng nộp lên Đại Lý Tự đầy đủ, Tướng phủ vì muốn bảo vệ thể diện cho Tô Vân cũng đành ngậm đắng không dám tới chất vấn.

 

Ta an nhiên ngồi trong đại điện, nhấp ngụm trà nhài thơm dịu, chợt cảm thấy mí mắt giật giật.

 

Ánh mắt liếc sang bên—Hách Kính bị gọi đi đã quá lâu rồi.

 

Đúng lúc ấy, một thái giám hớt hải chạy tới ngoài điện, vừa quỳ vừa dập đầu lia lịa:

 

“Phu nhân, không hay rồi! Tướng quân… bị người ta hạ dược ở tẩm điện!”

 

Ta đặt chén rượu xuống, vẻ mặt thản nhiên, ung dung bước ra ngoài.

 

“Ta biết rồi.”

 

Sau khi tặng cho thái giám truyền tin một túi bạc, hắn liền nhanh chóng rút lui như chưa từng tồn tại.

 

Ta móc từ trong áo ra vài bức thiếp, sai thị vệ thân cận phi ngựa xuất cung.

 

Mọi sự chuẩn bị xong xuôi, ta mới thẳng bước đến tẩm điện kia.

 

Khi cửa bị ta đá tung ra, cảnh tượng bên trong khiến người khác khó mà không tức giận.

 

Tô Vân ngồi bệt trên đất, y phục xộc xệch, lộ ra da thịt trắng hồng, sắc mặt e thẹn, mắt mơ màng đầy xuân ý.

 

Còn Hách Kính lại mặc áo chỉnh tề, ngồi trên mép giường, tay cầm trường kiếm kề sát cổ nàng ta, lạnh lùng:

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

“Tô Vân ta muốn giúp ngươi một lần chẳng lẽ không được sao? Coi như mộng xuân một đêm, ta sẽ không làm khó ngươi đâu…”

 

“Muốn c.h.ế.t hay muốn cút?”