Mũi kiếm nhích lên một tấc, lạnh lẽo cứa qua làn da trắng nõn, lưu lại vệt m.á.u đỏ tươi.
Ta sải bước tiến vào điện, nhìn thấy Hách Kính bình an vô sự, chỉ hơi thở gấp gáp, liền âm thầm thở phào.
“Phu nhân! Nàng đến cứu ta rồi!”
Vừa thấy ta, Hách Kính lập tức mặt đỏ bừng, mắt ướt rưng rưng, mở miệng nũng nịu.
Ta gật đầu, rút bình thuốc từ tay áo, nhét viên giải dược vào miệng chàng, rồi thản nhiên gỡ tay chàng đang siết lấy eo ta.
“Người đâu, mang vài thùng nước lạnh đến cho Tướng quân.”
“Ngoan, ta còn việc phải xử lý.”
Thị vệ bên ngoài lập tức ùa vào, xếp hàng chờ lệnh.
Ta nhấc cổ áo Tô Vân, hắt một thùng nước lạnh từ đầu đến chân khiến nàng ta lạnh đến tỉnh táo.
Sau đó, chẳng buồn nói lời nào, ta kéo nàng ta thẳng đến đại điện.
15
Vừa trở lại đại điện, ta liền phát hiện bầu không khí bên trong nặng nề đến cực điểm, mọi người sắc mặt ngưng trọng, không ai lên tiếng.
“Sự việc lớn rồi, Lan Kiều,” – Tô Uyển từ đầu yến tiệc đi đến bên tai ta, thấp giọng nói – “Do thám vừa báo tin Hung Nô đột nhập biên giới, phòng tuyến hỗn loạn. Thánh thượng giận dữ, nghi ngờ trong quân có người tiết lộ sơ đồ bố phòng.”
Ngay lúc đó, Tô Vân – nằm sóng soài dưới đất, y phục xộc xệch – đột nhiên như tóm được cơ hội phản kích, ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực:
“Là nàng ta! Là Lan Kiều! Chính mắt nàng ta từng xem bố phòng đồ của chúng ta!”
Nàng ta ám chỉ chính đêm mừng Hách Kính khải hoàn, cũng là đêm ta lần đầu giao thủ với Tô Vân trên bàn sa bàn, đánh bại nàng một cách thuyết phục.
Dưới lời buộc tội chắc như đinh đóng cột kia, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.
Ta chẳng vội phản bác, chỉ nhẹ nhàng nâng cằm nàng ta lên, từ trên cao nhìn xuống chất vấn:
“Tô Vân, đêm ấy là ai đề nghị đến phủ tướng quân uống rượu, cùng phân tích trận Lệ Thủy?”
Tô Vân hơi cau mày, không hiểu ý ta, nhưng vẫn buột miệng đáp:
“Là Dương Chiêu nói huynh đệ đã trở về kinh, nên cần tụ họp…”
Ta gật đầu, hỏi tiếp:
“Thế ai đã đưa cho ngươi Xuyên Vân tiễn tẩm độc trong thu săn, lại cố ý nói ta ở phía đông?”
“Tướng quân gặp thích khách, Dương Chiêu bảo có thể nhân cơ hội…”
“Câu cuối cùng—kẻ bày kế dẫn Hách Kính đến tẩm điện, hạ dược hắn là ai?”
Đại điện lặng ngắt như tờ, từng lời ta nói như lưỡi d.a.o cắt vào lòng nàng.
Tô Vân sắc mặt trắng bệch, môi mấp máy:
“Dương Chiêu… Dương Chiêu nói muốn giúp ta, để ta và Hách Kính thành sự đã rồi…”
Ta cười lạnh, buông tay nàng ra. Nàng rụng rời ngã khuỵu, rơi lệ không nói nên lời.
“Chiếc áo cưới ngươi may cho người khác, thật cũng rực rỡ quá đỗi.”
Rồi ta hướng về long ỷ, trầm giọng:
“Thỉnh Hoàng thượng minh xét—bắt giữ phản tặc Dương Chiêu.”
Lời còn chưa dứt, một đoàn người áp giải tù nhân bước vào.
Chính là Hách Kính, tay cầm kiếm, nét mặt trầm trọng, áp giải Dương Chiêu bị trói gô, quỳ xuống điện.
Dương Chiêu tuy bị bắt vẫn không cam tâm, nhìn ta gào thét:
“Lan Kiều, tất cả chỉ là suy đoán bịa đặt của ngươi! Ngươi không có bằng chứng!”
“Thánh thượng anh minh, ba đời nhà Dương mỗ trung liệt, tiểu nhi Dương Chiêu bị vu oan! Mong Người đừng nghe lời phiến diện của nữ nhân này!”
An Vĩnh Hầu thương con sốt ruột, quỳ rạp trước điện, đập đầu đến trán toé máu.
Chúng thần trong điện có phần d.a.o động.
Đúng lúc ấy, đại lý tự khanh dẫn một tên thích khách toàn thân thương tích, bị bắt từ hôm thu săn, tiến vào.
Tên này là Hung Nô, do Tô Uyển bí mật bố trí người mai phục ngoài rừng, nhân lúc bọn thích khách rút lui thì bắt được.
Từ người hắn tìm ra được mật thư—chính là sơ đồ bố phòng biên giới.
Ta mỉm cười, từ tốn ngồi xuống, vỗ nhẹ vào khuôn mặt tái mét của Dương Chiêu:
“Ngươi tiếp cận Tô Vân, chỉ để lấy được bản đồ bố phòng từ tay nàng ta—tìm kẽ hở cho thích khách Hung Nô nhân cơ hội ra tay với Hách Kính.”
“Tiếc thay, ta cũng lấy được bố phòng đồ từ tay Tô Uyển. Cũng từ sơ hở ấy… ta tóm được các ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tên thích khách bị tra tấn nhiều ngày trong phủ tướng quân, hôm nay vừa thấy ta liền quỳ sụp nhận tội, khai ra Dương Chiêu.
Chân tướng phơi bày, Dương Chiêu như tro tàn, mặt xám không còn giọt máu.
Thế nhưng trước khi bị lôi đi, hắn vẫn ngoan cố níu lấy gấu váy ta:
“Ngươi… từ bao giờ đã nghi ngờ ta?”
Ta thẳng chân đạp văng tay hắn ra, khẽ vuốt lại lớp váy vừa bị kéo nhăn.
“Ngay trong đêm đầu gặp mặt. Bản đồ trong thư phòng của Hách Kính có sai sót—ta biết trong phủ có nội gián.”
“Lúc đầu ta nghi ngờ Tô Vân, nhưng nàng ta quá ngu.”
“Còn ngươi—chính là kẻ dẫn nàng ta đến gần Hách Kính, lại có chút tâm cơ.”
“Ngươi là thế tử Hầu phủ, nhưng huynh trưởng được phụ thân sủng ái hơn. Trong quân ngươi chẳng lập được công lao gì, sắp mất quyền thừa kế…”
“Nên ngươi bán bản đồ bố phòng cho Hung Nô, toan tính đánh tráo chiến công, diễn vở ‘anh hùng phá địch’, mưu đồ công danh.”
“Hách Kính là rào cản lớn nhất. Không g.i.ế.c được hắn ở trường săn, ngươi lại tìm cách dính tai tiếng cho hắn, khiến hắn bị phế truất để ngươi giành quyền xuất quân.”
Trong điện lặng như tờ, không ai dám chen vào một lời.
Dương Chiêu nghe mà mê mẩn, c.h.ế.t không nhắm mắt. Cuối cùng cũng bị áp giải xuống ngục.
Còn lại Tô Vân.
Nàng ngơ ngác ngồi nơi góc điện, mặt mày thất thần, hình như đến tận lúc bị lính kéo đi vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì.
Hóa ra nàng… thực sự chỉ là trà xanh ngu ngốc.
Đến khi bị lôi đi ngang qua ta, nàng mới lẩm bẩm bật cười lạnh lùng tự giễu:
“Lan Kiều, ngươi thắng rồi. Nhưng thua một nữ nhân phong kiến như ngươi, ta thật không cam tâm.”
Ta khẽ mỉm cười, nhìn nàng lần cuối:
“Tô Vân, ngươi cũng là nữ tử, nhưng luôn mang ánh mắt nam nhân để khinh rẻ nữ nhân.”
“Ngươi xem thường ta, xem thường tất cả nữ nhân nơi đây.”
“Trong mắt ngươi, thích son phấn là sai, lưu luyến tình trường là sai—nhưng những điều ấy có gì sai?”
“Nữ tử có thể ngắm hoa bắt bướm cũng có thể múa đao luyện kiếm, có thể bếp núc làm canh cũng có thể ra trận cưỡi ngựa g.i.ế.c giặc.”
“Có thể nói chuyện thề non hẹn biển, cũng có thể luận quốc mưu cơ. Những điều như dịu dàng, cứng cỏi, quả cảm, yếu đuối—chưa bao giờ là đặc quyền của riêng nam hay nữ.”
“Ngươi không thua ta, ngươi chỉ thua chính lòng tự ti và thành kiến của mình mà thôi.”
16
Sơ đồ bố phòng biên cương do Dương Chiêu tiết lộ tuy có sai lệch, nhưng việc Hung Nô trở lại xâm lấn thì là thật.
Thánh thượng hạ chỉ lệnh cho Hách Kính lĩnh binh xuất chinh, trấn thủ biên ải, đẩy lùi quân địch.
Chuyến đi này, e rằng lại cách biệt một mùa xuân thu.
Trước ngày lên đường, Hách Kính ngày ngày quấn lấy ta không rời, đôi mày tuấn tú thường trực vài phần u oán.
“Phu nhân, mai ta phải lên đường rồi…”
“Ừm ừm ừm, tướng công giữ gìn sức khỏe.”
“...Phu nhân chẳng còn điều gì muốn dặn ta sao?”
“Ngày mai lúc dậy, chàng nhớ nhẹ chân nhẹ tay, đừng có đánh thức ta.”
“…”
Dưới ánh nến lặng lẽ lay động, Hách Kính thì thầm lẩm bẩm không thôi, cuối cùng vẫn dịu dàng ôm ta vào lòng.
Ngón tay lướt khẽ qua má ta, vẽ từng đường nét khuôn mặt như khắc ghi vào tâm khảm, rồi mới an tâm thiếp đi.
Sáng hôm sau, quả nhiên chàng dậy cực kỳ cẩn trọng, tay xách hành lý, gọn gàng rời phủ.
Nhưng trước khi đại quân xuất phát, chàng vẫn cố chấp đứng trước cổng lớn ngóng trông thật lâu.
Mãi đến khi tiểu tư chắc nịch lắc đầu, chàng mới thất vọng u oán bước lên xe ngựa rời đi.
Còn ta thì ngồi trong khoang xe, chống cằm chờ đợi suốt một hồi lâu.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mãi đến khi một đôi tay quen thuộc vén màn xe lên, ta mới bật cười thành tiếng.
“Đại tướng quân, bên ngài còn thiếu một vị quân sư không?”
-HẾT-