Cô Đường Đã Kết Hôn Chưa Sinh Con

Chương 103



Kỳ nghỉ ngắn ngủi kết thúc, hai người đi làm lại phải đến từng đơn vị báo danh, bắt đầu công việc mới ở Tiền Đường.Sáng hôm đó, Giang Khắc mặc sơ mi trắng và quần tây đen, Đường Diệc Ninh đứng trước mặt anh, giúp anh đeo cà vạt.Giang tiên sinh luôn tự rèn luyện rất nghiêm khắc, suốt nửa năm qua, mỗi ngày anh đều dành nửa tiếng đến một tiếng để tập thể hình. Có khi chạy bộ, nhiều khi chỉ dùng tạ tay và tấm thảm tập để tự rèn cơ bắp. Nhờ vậy, vóc dáng anh trở nên săn chắc, cơ bắp rõ ràng, mặc sơ mi vào cực kỳ tôn dáng — eo thon, chân dài, khiến khóe môi Đường Diệc Ninh suýt rơi ra "giọt nước mắt hạnh phúc."— Chồng em có đẹp trai không? — Đứng trước gương, Giang Khắc ngẩng cao cằm, siết cà vạt, hỏi.— Đẹp trai lắm! — Đường Diệc Ninh mắt sáng lấp lánh.Giang Khắc bóp nhẹ má cô, rồi giúp cô đeo sợi dây chuyền kim cương, từ phía sau ôm cô cùng soi gương, nói nhỏ:— Vợ anh là người đẹp nhất.— Hừ ~ — Đường Diệc Ninh khẽ làm nũng.Hai người cùng ra khỏi nhà, Đường Diệc Ninh lái xe đưa Giang Khắc đến tòa nhà văn phòng của Công ty Khoa học Kỹ thuật Hối Mang tại Khoa Sang Thành. Khi tới nơi, cô nhìn bảng hướng dẫn, nói:— Công ty anh với chỗ em làm cũng gần, cách có một cây số thôi.Giang Khắc xách cặp máy tính, ghé sát hôn nhẹ lên má cô:— Anh đi đây, tối gặp em.— Tối gặp lại. — Đường Diệc Ninh đã quen với sự ngọt ngào và thân mật của Giang Khắc bây giờ. Anh nói mấy câu tình cảm rất tự nhiên, không hề gượng gạo hay sến súa. Ví dụ, nếu một ngày cô mặc chiếc váy anh thấy xấu, anh sẽ nói thẳng: “Cái váy này xấu quá, em mua ở đâu vậy?”Cho nên, khi anh khen cô đẹp, cô sẽ tin đó là lời thật lòng.Giang Khắc xuống xe, xách cặp đi vào tòa nhà, Đường Diệc Ninh mới khởi động xe, lái đến văn phòng tại Vọng Kim.Giờ cao điểm đi làm, tòa nhà văn phòng phải xếp hàng chờ thang máy. Đường Diệc Ninh mang một ba lô đặc sản Quảng Đông, tay xách hai túi lớn, thấy phía trước có một người quen liền gọi:— Giám đốc Mạnh!Mạnh Dương giật mình, nhận ra cô thì gương mặt bừng lên niềm vui:— Tiểu Đường! Em về rồi à?— Vâng! Về làm việc rồi. — Đường Diệc Ninh đưa túi đặc sản nặng cho anh, — Anh Mạnh cầm giúp em một tay nhé, em xếp hàng phía sau.Lúc cả hai cùng vào thang máy lên tầng, Mạnh Dương vẫn đợi cô ở trong.— Gì mà nặng vậy? — Hai người vừa đi vừa trò chuyện, Mạnh Dương hỏi.— Là đặc sản Quảng Đông, giám đốc Hạ nhờ em mang về cho mọi người. Lát nữa anh chia cho cả phòng giúp em nhé, em chỉ là người vác về thôi. — Đường Diệc Ninh nói.— Em đi theo giám đốc Hạ nửa năm, thấy anh ấy thế nào? — Mạnh Dương hỏi.— Rất tốt. — Đường Diệc Ninh đáp, — Anh ấy là kiểu lãnh đạo khá ôn hòa, người rất nguyên tắc, mềm ngoài cứng trong. Chị Mạc từng dẫn dắt anh ấy một năm, lại thêm anh Trần và chị Mai hỗ trợ, chắc cũng không có vấn đề gì lớn.— Vậy thì tốt. — Mạnh Dương gật đầu. Anh cũng từng làm việc ở Quảng Châu. Đợt đó là lần thứ hai anh làm quản lý, còn quá trẻ, lại nóng tính, bị người bản địa liên kết chống đối, coi như thất bại ê chề trở về.Nhưng với giám đốc Hạ, anh có ấn tượng tốt. Hai người cùng tuổi, lại hiếm khi mâu thuẫn. Ban đầu, Mạnh Dương còn nghĩ giám đốc Hạ sẽ không trụ được lâu, không ngờ anh ấy lại kiên trì đến cuối, cuối cùng còn được Mạc Huệ Thanh đề bạt lên tầng quản lý.Trước khi vào văn phòng, hai người đứng trước cửa nói chuyện thêm vài câu.Đường Diệc Ninh hỏi nhỏ:— Anh Mạnh, Cốc Tuấn Hào giờ đang làm ở đâu vậy?— Trong xưởng. — Nhắc đến cái tên này, Mạnh Dương lập tức cau mày. Anh từng bị Cốc Tuấn Hào đè ép suốt mấy năm. Cốc Tuấn Hào kiên quyết không chịu làm người phụ trách phòng nghiệp vụ, cứ khăng khăng ôm hết cả phân xưởng Quảng Châu và Tiền Đường trong tay, bắt Mạnh Dương và Cao Quỳnh việc gì cũng phải báo cáo với hắn.Không chỉ báo cáo, hễ có việc gì cần Cốc Tuấn Hào ra mặt giải quyết, thì hắn lại lười ra, còn châm chọc mỉa mai:— Chuyện nhỏ thế này anh cũng không xử lý được? Vậy anh làm được cái gì?Mạnh Dương từng bị tức đến phát điên.Sau khi Mạc Huệ Thanh quay về, Mạnh Dương mới có cơ hội xoay chuyển thế cờ. Anh nói với Đường Diệc Ninh:— Giờ cấp trên trực tiếp của Cốc Tuấn Hào là chị Mạc. Cái tính ngạo mạn ấy rồi cũng đến lúc bị đè bẹp thôi. Giờ hắn muốn chuyển việc cũng khó, dẫn khách đi cũng không nổi. Khách hàng của phân xưởng đều được chị Mạc xử lý gọn rồi, dù hắn có mang khách đi, chị ấy cũng giành lại được. Thế nên giờ hắn cũng chỉ nằm yên, dù sao lương cao, cứ thế mà làm thôi.Đường Diệc Ninh về muộn hơn Mạc Huệ Thanh nửa năm, không tận mắt chứng kiến trận tranh giành quyền lực ấy.Mấy năm qua, họp thường niên của phân xưởng và tổng xưởng đều tách riêng. Chỉ có Mạc Huệ Thanh đại diện phân xưởng đến Tiền Đường họp cùng.Năm ngoái, bầu không khí trong buổi họp rất kỳ lạ vì Mạc Huệ Thanh quay lại. Ai nấy đều nhìn chằm chằm Tôn Vọng Kim để xem bộ phận nghiệp vụ năm nay sẽ ra sao.Tôn Vọng Kim và Mạc Huệ Thanh âm thầm ký thỏa thuận, tất nhiên không ai ngoài biết. Mạc Huệ Thanh cũng không vội vàng. Năm nay chị 46 tuổi, đang ở thời điểm đỉnh cao trong sự nghiệp quản lý. Nếu Tôn Vọng Kim không giữ lời, chị sẽ rời đi. Ngoài kia có rất nhiều xưởng khóa kéo mời chị, lương năm cao hơn nhiều.Tôn Vọng Kim sao có thể để chị ấy đi? Mạc Huệ Thanh nắm giữ nguồn khách hàng lớn ở Quảng Đông, tài nguyên ở tỉnh A cũng không kém. Nếu chị rời đi, hoạt động kinh doanh của Vọng Kim sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, tinh thần bộ phận nghiệp vụ cũng sẽ sụt giảm
Vì vậy, tại buổi họp thường niên, Tôn Vọng Kim cầm micro lên sân khấu, trước mặt hơn một ngàn người trong hội trường, trình chiếu PPT kế hoạch đầu năm, tuyên bố bổ nhiệm Mạc Huệ Thanh làm Phó Tổng Giám đốc Vọng Kim Khóa Kéo, phụ trách mảng kinh doanh, quản lý các bộ phận bao gồm tổng xưởng Tiền Đường, phân xưởng Quảng Châu, cũng như bốn văn phòng ở Thanh Đảo, Đại Liên, Thượng Hải và Hạ Môn.Lời vừa dứt, cả hội trường sững sờ. Lúc đó Đường Diệc Ninh đang gọi điện cho Trình Quyên cũng nghe tin, có thể tưởng tượng khung cảnh khi ấy đặc sắc đến mức nào.Cốc Tuấn Hào thì há hốc mồm, muốn lên tiếng nhưng không biết nói gì, chỉ thấy sắc mặt hắn tái xanh vì tức giận, cuối cùng bỏ về giữa chừng.Mọi người sau cú sốc ban đầu liền tỉnh lại, những ai biết điều thì vội vàng đến chúc mừng Mạc Huệ Thanh thăng chức. CHị cũng không khách sáo, thoải mái cụng ly với từng người, nói:— Cảm ơn, năm sau chúng ta cùng cố gắng!Những năm gần đây, doanh thu của tổng xưởng Tiền Đường liên tục sụt giảm, từ hơn 600 triệu xuống còn khoảng 500 triệu mỗi năm là may. Ngược lại, phân xưởng Quảng Châu thì ổn định, doanh thu luôn trên 150 triệu, nuôi được hàng trăm công nhân, lại đem về không ít lợi nhuận cho Tôn Vọng Kim.Từ Hỏi Hà không ngốc, Vọng Kim Khóa Kéo là sản nghiệp của bà ta và Tôn Vọng Kim. Con trai thì lại không muốn tiếp quản, cứ khăng khăng mở công ty giải trí ngoài kia, tiêu tiền như nước. Nếu để Đường Diệc Ninh trở lại nghiệp vụ, về dưới tay Trình Quyên, thì sẽ giống như Lục Tiêu năm xưa, bắt đầu lại từ vị trí nhân viên.Còn Lục Tiêu và Trương Cầm thì được Mạc Huệ Thanh kéo về phân xưởng, trực tiếp bổ nhiệm làm tổ trưởng. Nói là báo cáo với Cốc Tuấn Hào, nhưng đa phần vẫn đến gặp chị Mạc.Cốc Tuấn Hào bị đẩy ra ngoài rìa, chẳng ai thèm quan tâm, ngay cả Từ Hỏi Hà cũng không muốn quản nữa.Nói chuyện xong, Đường Diệc Ninh đi theo Mạnh Dương vào văn phòng, thấy Chu Văn đang ngồi ở bàn phía trước.Cô vui vẻ chào:— Hi! Chu Văn! Tôi về rồi đây!Chu Văn cũng mừng rỡ. Vài đồng nghiệp nữ quen biết nghe tiếng liền ùa tới:— Tiểu Đường về rồi à?Mạnh Dương đưa đặc sản của giám đốc Hạ cho Chu Văn, nhờ cô chia phần cho cả phòng. Sau đó mọi người giải tán, Đường Diệc Ninh dựa vào bàn trò chuyện với Chu Văn:— Đình Đình đâu?— Nghỉ sinh con rồi. — Chu Văn đáp, giọng hơi hờ hững, — Còn hơn hai tháng nữa mới đi làm lại được. Giờ tôi phải làm thay phần việc của Đình Đình, lại còn phải làm cả công việc của chính mình, thật sự quá phiền.Đường Diệc Ninh cứ tưởng Chu Văn phiền vì phải thay Đình Đình xử lý việc ở quầy lễ tân, ai ngờ không phải. Chu Văn đã có đối tượng để trút hết bực tức, cô lầm bầm một hơi:— Đầu năm sau bọn tôi bắt đầu rất bận. Khi đó Đình Đình gần sinh, anh Mạnh nghĩ đến việc sau khi cô ấy sinh xong sẽ nghỉ thai sản dài ngày, nên quyết định tuyển thêm một HR nữa. Như vậy lúc Đình Đình nghỉ sẽ có người thay, cũng hỗ trợ được phần nào cho tôi.Ở Tiền Đường, nhân viên nghiệp vụ là đông nhất, còn có tài vụ và IT. HR như Chu Văn thì chuyên lo hậu cần cho mọi người, dưới tay cô là Cao Mỹ Đình làm lễ tân và chị Tô làm văn thư.Nếu Cao Mỹ Đình nghỉ phép thì chỉ còn Chu Văn với chị Tô gánh việc. Mạnh Dương sợ hai người quá tải, nên tuyển thêm một người nữa để chia sẻ công việc cho Chu Văn.Chu Văn chống cằm, tiếp tục kể bằng vẻ mặt bực bội:— Thế là đăng tuyển, tôi cũng không muốn tuyển mấy cô gái trẻ độc thân làm gì, nên ưu tiên người đã có con, có kinh nghiệm. Cuối cùng chọn được một chị có con hơn một tuổi, tôi thấy rất hợp. Mức lương bên mình tuy không cao lắm, nhưng cũng không tệ. Ai ngờ chị ấy làm được hơn một tháng, vừa hết thử việc đã báo với tôi là… chị ấy mang thai lần hai! Ngoài ý muốn! Cô nói xem, chuyện gì vậy trời?Đường Diệc Ninh không biết nói gì. Nghĩ một lúc mới hỏi:— Nhưng có thai vẫn đi làm được mà? Giờ chị ấy đâu?— Chị ấy nói có dấu hiệu dọa sẩy, bác sĩ cấp giấy nghỉ, bảo phải nằm yên một tháng. — Chu Văn giọng vừa mệt vừa bất lực. — Tôi không biết chị ấy có cố tình không, nhưng thật sự tôi nghi ngờ. Tôi cưới chồng cũng gần hai năm rồi, ông xã tôi muốn có con lắm mà tôi vẫn chưa dám mang thai! Đợi Đình Đình đi làm lại rồi tính. Ông xã tôi còn bảo tôi nghỉ việc luôn ấy, mà tôi thấy ở đây môi trường làm việc cũng tốt, anh Mạnh cũng dễ tính… Haiz… Mệt mỏi thật sự.Những chuyện thế này, Đường Diệc Ninh cũng khó đưa ra ý kiến. Cô cũng là phụ nữ, ngày trước vì chưa tìm được việc nên mới giấu chuyện đã kết hôn. Cô nghĩ, nếu lúc ấy mình vừa mới vào công ty mà đã mang thai, chắc Mạc Huệ Thanh cũng phải đau đầu lắm?Không ai biết người phụ nữ kia có bầu sau khi vào làm là ngoài ý muốn hay cố ý. Đường Diệc Ninh cũng không muốn suy đoán lòng người. Là phụ nữ, nếu có tử cung thì rất có thể việc mang thai là chuyện bất ngờ, hoặc họ đã có kế hoạch sinh con thứ hai, đương nhiên không dễ gì từ bỏ.Còn nếu là cố tình...Thế thì không trách được việc các công ty khi tuyển dụng lại e ngại những phụ nữ đang trong độ tuổi sinh nở. Người như vậy càng nhiều, thị trường tuyển dụng sẽ càng khắt khe với nữ giới. Các doanh nghiệp nhỏ vốn không dễ sống, tuyển người vào là để dùng ngay, nếu không đảm bảo làm việc được thì họ sẽ không muốn tuyển phụ nữ đang ở giai đoạn này.Sau một hồi trút bực bội, tâm trạng của Chu Văn cũng khá hơn. Cô hỏi Đường Diệc Ninh:— Nghe chị Mạc bảo cậu và ông xã định tổ chức lại hôn lễ đúng không? Định đãi tiệc lúc nào vậy?— Tháng 12, bọn tôi đặt khách sạn rồi. — Đường Diệc Ninh cười đáp.Chu Văn lại hỏi:— Thế hai người định khi nào sinh con?— Sau tiệc cưới thì tụi tôi sẽ để tự nhiên. Sang năm anh ấy cũng ba mươi rồi, tôi thì hai chín, cũng đến lúc nên có con rồi.— Haiz, anh nhà cô còn đỡ, chồng tôi nay đã ba mươi mốt… — Chu Văn thở dài.Đường Diệc Ninh an ủi cô vài câu rồi nói:— Tôi đi xuống phân xưởng tìm chị Mạc, mang đặc sản cho chị ấy. Trưa nay ăn cơm với chị, chiều mới vào làm tiếp.— Ừ, đi đi. — Chu Văn vẫy tay. — Vừa nãy quên nói, chào mừng cô trở lại nha, Tiểu Đường.Đường Diệc Ninh mỉm cười:— Cảm ơn! Phần còn lại là thưởng cuối năm, thật ra cũng không cao, nhưng anh ấy vẫn vui vẻ nhận vì thật sự coi trọng vị trí mới này. (note: ê tui cũng ko hiểu sao có cái đoạn nì, đọc ko hiểu)