Cô Đường Đã Kết Hôn Chưa Sinh Con

Chương 8





Đường Diệc Ninh vừa bị Bành Ngọc cho một bài học nhớ đời. Sau khi cảm giác xấu hổ và khó xử qua đi, trong lòng cô dần bình tĩnh lại, tuy vẫn có chút uất ức nhưng cũng đành chấp nhận, tâm phục khẩu phục.Cô biết bản thân không phải người lanh lợi, nhanh nhạy hay gặp may. Nhưng suốt mấy năm làm trợ lý, cô luôn làm việc thật thà, nghiêm túc, mỗi đơn hàng đều kiểm tra kỹ càng, chưa từng mắc lỗi. Sau đó, khi phối hợp với bộ phận sản xuất, kiểm tra chất lượng, cô cũng luôn hết mình, thậm chí nhiều đêm nằm mơ thấy đến kỳ giao hàng mà xưởng còn chưa làm xong, lo đến tỉnh cả giấc mơ.Trước kia, cô thật sự thấy uất ức, nghĩ rằng Bành Ngọc bắt nạt mình, cố tình giành khách. Nhưng giờ cô đã hiểu: nếu không có sự can thiệp của Bành Ngọc, đơn hàng đó căn bản sẽ không bao giờ rơi vào tay Khải Huân. Cô Đường Diệc Ninh lấy gì để sánh ngang với Bành Ngọc? Từ nay về sau, Á Sĩ Mân chính là khách hàng của Bành Ngọc, không còn liên quan gì đến cô nữa.Đường Diệc Ninh nhận ra mình còn rất nhiều thiếu sót, nhất là về tư duy. Từ lúc đi học đến giờ, cô luôn nghĩ chỉ cần làm tốt phần việc được giao, lãnh đạo sẽ công bằng ghi nhận, không cần tranh giành hay chủ động.Nhưng cách nghĩ đó là hoàn toàn chưa đủ. Cô cần phải học hỏi thêm, phải chủ động, phải tự mình tìm cơ hội. Nếu sau này gặp khách hàng tương tự, cô nhất định phải biết nắm bắt cơ hội, không để chuyện như hôm nay lặp lại.Sau khi trò chuyện xong, trên đường quay lại khu làm việc, cô lấy hết can đảm nói với Bành Ngọc suy nghĩ mà cô đã ấp ủ từ lâu:“Chị Bành, em có thể chuyển sang làm kinh doanh không? Em muốn học thêm nhiều thứ, cũng muốn kiếm được nhiều tiền hơn.”Bành Ngọc từ trước đến nay làm việc phân minh, công việc là công việc, không để tình cảm cá nhân xen vào, nghe vậy cũng không tỏ ra bất ngờ:“Chị biết thế nào em cũng sẽ có ý nghĩ đó.”Đường Diệc Ninh hơi ngại ngùng:“Vậy… có được không chị?”Bành Ngọc đáp:“Chuyện này không phải do chị quyết định được. Công ty mình nhiều trợ lý như vậy, ai cũng muốn chuyển sang làm kinh doanh vì ai cũng biết nghề này kiếm được nhiều tiền. Nhưng lãnh đạo phải cân nhắc tổng thể, xem có phù hợp hay không, nhất là trong tình hình hiện tại đang thiếu nhân sự kinh doanh. Còn nữa, em có biết nghề kinh doanh trong ngành vải vóc này chủ yếu là đàn ông không? Em biết họ thường giao tiếp xã hội kiểu gì không? Dẫn khách đi KTV, mời rượu, hát hò, đủ trò cả. Em là con gái, sao mà chịu nổi?”Đường Diệc Ninh nói:“Nhưng chị cũng là phụ nữ mà, em thấy chị làm rất tốt đấy chứ.”Bành Ngọc bật cười:“Em nghĩ chị kiếm được bao nhiêu? Lão Vương, lão Đàm mỗi năm kiếm sáu, bảy mươi vạn, chị nhiều lắm được bốn mươi là cùng. Đó là khoảng cách giữa nam và nữ khi làm kinh doanh trong ngành này.”Đường Diệc Ninh tròn mắt:“Họ kiếm được nhiều vậy thật á?”“Dĩ nhiên!” – Bành Ngọc có phần không phục – “Đàn ông không bị ràng buộc, chẳng mấy ai chịu về nhà, mỗi người đều là cáo già cả.”Đường Diệc Ninh nhớ lại lão Vương và lão Đàm, hai người đàn ông trung niên với vẻ ngoài bình thường, tính tình hiền lành, nhất là lão Vương – người lúc nào cũng miệng nói “con gái tôi thế này, con gái tôi thế kia”… Ai ngờ lúc xã giao lại như vậy?Bành Ngọc thở dài:“Tiểu Đường à, nói thật, em xinh như vậy, nếu chọn ngành sản xuất thì thật sự rất hợp làm kinh doanh, vì ấn tượng đầu tiên sẽ rất tốt. Nhưng xinh đẹp cũng như con dao hai lưỡi, ngoài kia đủ kiểu người, nhất là đàn ông, nhiều người rất kém cỏi. Em thành thật quá, chị sợ em bị thiệt thòi.”Đường Diệc Ninh bình tĩnh đáp:“Em hiểu mà chị Bành, nhưng em vẫn muốn thử. Em sẽ tự biết cách bảo vệ bản thân.”“Được rồi, nếu em thật sự muốn làm thì chị sẽ giúp hỏi ý kiến lãnh đạo.” – Bành Ngọc gật đầu, rồi nói thêm – “Đúng rồi, em có bằng lái chưa? Nếu muốn làm kinh doanh, tốt nhất nên mua một chiếc xe.”“Xe á?” – Đường Diệc Ninh ngạc nhiên.“Đúng vậy, không có xe thì sao đi thăm khách hàng? Đi tỉnh ngoài thì còn được, chứ trong tỉnh, chị đều tự lái. Tỉnh mình là một tỉnh lớn về may mặc, 70% khách hàng của chị đều ở trong tỉnh, khắp nơi đều có xưởng, không có xe thì chỉ đi thăm khách gần quanh thôi cũng mệt rồi.”Đường Diệc Ninh gật đầu, trong lòng thầm tính toán. Cô có khoảng 11 vạn tiền tiết kiệm, nếu mua một chiếc xe khoảng 10 vạn để đi lại thì cũng không phải không làm được.Bành Ngọc lại nhắc thêm:“Còn một chuyện nữa. Làm kinh doanh, em phải chuẩn bị tâm lý là vài tháng đầu sẽ không có đơn hàng đâu. Chị không thể đem khách hàng của mình tặng cho em được. Trong ngành này, người làm lâu nếu nghỉ việc cũng sẽ đem theo khách hàng, chẳng ai để lại cho người mới cả. Nên người mới vào nghề đều rất vất vả, phải tự tìm khách, bắt đầu từ những đơn nhỏ. Chị năm đó cũng từng như vậy. Khó khăn lúc đầu là đương nhiên, nhưng khi khách đã tin em, về sau sẽ dễ hơn rất nhiều. Giống như chị bây giờ, khách nào khó tính hoặc đặt hàng ít quá là chị không muốn nhận nữa.”Đường Diệc Ninh hỏi:““Chị Bành, lúc tụi mình mới vào công ty không phải có ký thỏa thuận không được làm cho đối thủ cạnh tranh sao? Sao mà vẫn có thể mang khách sang công ty khác được?”“Công ty chúng ta là xưởng tư nhân, ai mà có thời gian đi quản mấy chuyện đó khi người ta đã nghỉ việc rồi?” Nói đến đây, Bành Ngọc ngừng lại một chút, rồi hỏi: “Tiểu Đường, em tính cứ tiếp tục làm ở Diện Liêu này mãi sao? Chuyện này em phải suy nghĩ kỹ đó.”Đường Diệc Ninh nói: “Em đã làm được hai năm rồi, cũng rất quen với mấy sản phẩm của xưởng mình.”“Hai năm thôi mà, đổi ngành cũng chưa phải khó, em còn trẻ.” Bành Ngọc có chút trầm ngâm, “Không như chị, tuổi này rồi, trên thì có cha mẹ già, dưới thì còn con nhỏ, đời này chắc chắn không đổi nghề được nữa, chắc cứ bám ngành in dệt đến lúc nghỉ hưu thôi.”Đường Diệc Ninh không nói gì thêm. Cô biết thu nhập mỗi năm của Bành Ngọc, lúc kinh tế khởi sắc có thể lên đến hơn 40 vạn, ít nhất cũng được 20–30 vạn. Dù không bằng mấy người như lão Vương hay lão Đàm, con số đó vẫn khiến cô rất ngưỡng mộ.Nếu cô có được thu nhập như vậy mỗi năm, thì cô cũng sẵn sàng gắn bó cả đời với ngành này.Cô lại nghĩ đến Giang Khắc, người kiếm được khá, lại đặc biệt tiết kiệm. Làm ba năm mà đã tích góp được 60 vạn, chuẩn bị mua nhà.So sánh như vậy khiến Đường Diệc Ninh cảm thấy có chút chán nản, thấy bản thân thật sự không đủ năng lực.Giờ nghỉ trưa, Đường Diệc Ninh cúi đầu quay lại ký túc xá.Buổi sáng, xe công ty đến đúng giờ đưa cô vào xưởng. Cô để lại hai túi hành lý ở phòng trực ban rồi đi thẳng tới tòa nhà văn phòng làm việc. Lúc này nghĩ ký túc xá chắc không có ai, nên cô tranh thủ vào sắp xếp lại đồ đạc một chút.Cô không muốn sau giờ tan làm phải giải thích với mấy cô bạn cùng phòng về nguồn gốc của đống đồ này. Cô cũng chẳng muốn nhắc đến Giang Khắc chút nào.Ký túc xá trong xưởng được xây kiểu truyền thống với giường tầng. Đường Diệc Ninh ngồi ở mép giường, từ từ lấy từng món đồ trong túi ra: quần áo cất vào tủ, cà phê hòa tan bỏ vào hộp đồ ăn vặt, giày thì để xuống gầm giường… Khi gần xếp xong, cô bất ngờ phát hiện ở đáy túi có mấy chai sữa tươi.Lúc nào mà cho vào nhỉ? Bảo sao cái túi nặng vậy.Giang Khắc không thích uống sữa tươi, anh chỉ uống sữa chua, còn Đường Diệc Ninh thì lại rất thích sữa. Những chai sữa này là do Giang Khắc mua lúc đi siêu thị. Anh không quan tâm nhãn hiệu, cứ thấy hãng nào đang được quảng bá mạnh là mua, và mỗi lần cô đến nhà anh, bữa sáng đều sẽ có một chai như vậy.Mông Ngưu, Yili, Quang Minh, Tân Hy Vọng... cô đều từng uống qua, chai trên tay hiện giờ là sữa tươi hiệu Tân Hy Vọng.Một thùng có 12 chai, hạn sử dụng 6 tháng. Trong túi cô còn 5 chai, nhìn ngày sản xuất thì chỉ còn hơn một tháng nữa là hết hạn, tức là trong vòng 3-4 tháng vừa rồi, cô chỉ đến nhà Giang Khắc khoảng 7 lần.Đường Diệc Ninh cười khổ. Năm chai sữa này, xem như món quà cuối cùng mà Giang Khắc đã tặng cô.Thật không thể tin nổi, giữa cô và anh lại chấm dứt như vậy. Người mà cô từng yêu đến mức ngày đêm đều nghĩ đến, chỉ cần nhìn thấy là đã thấy vui, từng sẵn sàng chịu khổ cùng nhau… Cô từng mơ mộng được đi cùng anh đến cuối đời, từng không thể tưởng tượng nổi cái ngày mà anh biến mất khỏi cuộc sống mình.Nhưng ngày đó, cuối cùng cũng đã đến.Đường Diệc Ninh cảm thấy trong lòng có chút không chân thực, không biết hiện giờ Giang Khắc đang nghĩ gì. Liệu anh có buồn không? Có hối hận không? Có trách cô tuyệt tình không?Chắc là không. Nói về tuyệt tình, trên đời này ai có thể hơn được Giang Khắc?Đường Diệc Ninh thở dài, sau khi sắp xếp xong đồ đạc thì rời khỏi ký túc xá, quay lại văn phòng. Cô không quên mang theo một gói cà phê hòa tan loại không đường – thứ ngay cả chó cũng chẳng buồn uống – tính để chiều dùng nâng cao tinh thần.Tối qua ngủ quá ít, giờ cô mệt rã rời cả người — tất cả là do cái tên khốn ấy!________________________________________Đêm 11 giờ, Giang Khắc loạng choạng trở về căn hộ, việc đầu tiên anh làm là lột phăng chiếc sơ mi và quần tây đang mặc.Cà vạt sọc anh đã tháo từ lúc ăn tối. Tối nay, tổ dự án của anh tổ chức tiệc chiêu đãi khách hàng, tổ trưởng Triệu Hải Đào gọi cả nhóm kỹ thuật và vài cô gái trẻ đi tiếp khách, còn Giang Khắc thì thành kẻ xui xẻo nhất.Ban đầu buổi tiệc cũng bình thường, mọi người nói chuyện về dự án, tám vài chuyện vui ở công ty. Giang Khắc vốn ít nói, lại chuyên phá không khí. Người ta hỏi gì, anh liền nói về kỹ thuật, mô hình dữ liệu, mã hóa, giải pháp không khóa... nói đến mức người nghe mặt mũi ngơ ngác, cuối cùng chẳng ai còn muốn bắt chuyện.Vài khách hàng uống rượu rất khá, Triệu Hải Đào lại hào phóng gọi thêm mấy chai Ngũ Lương Dịch, không khí ngay lập tức trở nên náo nhiệt.Giang Khắc đang buồn bực, không ăn cũng không nói, ai mời rượu là anh uống, toàn uống cạn ly rượu trắng 52 độ, vài vòng là anh nôn thốc nôn tháo.Anh cũng không nhớ rõ mình về nhà bằng cách nào. Tỉnh táo một chút mới phát hiện mình chỉ mặc độc cái quần lót nằm trên giường. Cố lết vào phòng tắm tắm rửa, nửa chừng dạ dày lại cồn cào, anh phải gập người nôn thêm một trận vào bồn cầu.Khó khăn lắm mới dọn dẹp xong bản thân, khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Giang Khắc chợt thấy chùm chìa khóa mà Đường Diệc Ninh để lại trên tủ giày. Lồng ng.ực anh lập tức trào lên cơn bực bội.Anh nắm lấy chùm chìa khóa, ném mạnh vào ngăn kéo dưới quầy. Ánh mắt lại vô tình lướt thấy một túi đồ vàng óng trên tủ — là túi sơn trà.Tháng 5 là mùa sơn trà chín rộ. Giang Khắc thích ăn, Đường Diệc Ninh cũng thích. Túi này chắc là cô mua hôm qua để lại.Anh xách túi đi đến bàn làm việc, ngồi phịch xuống ghế, tách hai chân, khom lưng về phía thùng rác và bắt đầu bóc sơn trà.Anh thích ăn sơn trà nhưng lại ghét bóc vỏ, vì nó làm móng tay bị nhuộm vàng, rửa mãi không sạch. Có quả bóc rất dễ, có quả thì vừa bóc là rách nát. Như đống trong tay anh bây giờ, vỏ quả nào cũng như đang cố ý gây khó dễ. Anh bóc mãi mới được một quả méo mó xấu xí, tức đến độ không muốn ăn nữa.“Mua cái gì đâu không!” Rượu làm đầu anh tê dại, chẳng rõ anh đang nói với ai. “Không định cho người ta ăn thì đừng có mọc ra! Mọc ra rồi thì phải biết tiến hóa chứ! Người ta ăn là nể mặt lắm rồi, mọc cái vỏ thế này không thấy xấu hổ à? Sao không đi đầu thai làm quả lê luôn đi?!”Anh càng ngày càng mất kiên nhẫn, cuối cùng giận quá dùng sức bẻ đôi quả sơn trà, nhai luôn cả vỏ.Mười mấy quả sơn trà bị anh cắn nát bét, nước sốt dính đầy khóe miệng, mà anh cũng chẳng buồn lau.Anh nhớ lại những năm trước, mỗi dịp tháng 5, Đường Diệc Ninh luôn mang một túi sơn trà đến, ngồi trước bàn làm việc cẩn thận bóc từng quả.“Quả này vừa to, vừa ngọt, vừa dễ bóc. Ngon lắm!” Cô nói. “Sơn trà Phúc Kiến chính gốc đấy, sang năm nhất định phải mua lại loại này.”Giang Khắc khi đó đang nằm trên giường chơi điện thoại, hỏi: “Bao nhiêu tiền một cân?”“15 tệ 8 hào.” Cô trả lời.“Đắt vậy á?” Anh ngạc nhiên.“Trời ơi, mỗi năm chỉ có một hai tháng ăn được thôi, đắt cũng đáng mà.”Cô bóc xong, tự ăn vài quả rồi đổ đầy một chén nhỏ, để lên tủ đầu giường bên cạnh anh: “Nè đại gia, em bóc cho anh hết rồi đấy.”Giang Khắc lúc đó nhớ trong tủ lạnh còn có quả vải – loại trái cây tháng 5 cũng nhiều. Anh liền đứng dậy mang ra: “Hôm qua anh mua, em ăn không?”Đường Diệc Ninh đang rửa tay, cười hì hì: “Ăn chứ, đổi anh bóc cho em!”Thế là Giang Khắc đứng bên bồn rửa bóc quả vải cho cô, bóc cực nhanh, thoáng cái đã được một chén. Cô chu môi giận dỗi: “Không công bằng nha, quả vải dễ bóc thế còn em thì móng tay suýt gãy vì bóc sơn trà.”Miệng thì oán trách nhưng gương mặt lại cực kỳ đáng yêu.Giang Khắc bật cười, bóc một quả vải trắng muốt đút vào miệng cô, nhìn cô cố gắng nhai một bên, đôi mắt sáng rực nhìn anh: “Ngọt lắm!”Giang Khắc thất thần, cắn một quả sơn trà cả vỏ lẫn ruột, rồi “phì phì” nhổ ra. Anh bực bội không chịu nổi, cảm giác như tất cả lỗ chân lông đều bị bít lại, uất ức trong lòng không biết xả ở đâu, chỉ thấy người ngợm như bị trúng tà.Đường Diệc Ninh ảnh hưởng đến anh lớn vậy sao?Giang Khắc không muốn tin, lại càng không muốn thừa nhận! Anh với cô, từ lúc anh tốt nghiệp đến giờ, quanh năm cũng chỉ gặp nhau vài lần, nhiều thì mỗi tháng bốn lần, ít thì hai tháng mới gặp một lần, ngày thường chẳng liên lạc gì!Đó là ước định của họ: không nói yêu, kinh tế độc lập, không ràng buộc tương lai, không tạo áp lực — chỉ tận hưởng niềm vui trước mắt. Một khi một trong hai muốn bước vào mối quan hệ nghiêm túc với người khác, người kia lập tức rút lui, cho đối phương tự do.Giang Khắc biết, người rời đi sớm hay muộn cũng sẽ là Đường Diệc Ninh, bởi vì bản thân anh chưa bao giờ có ý định yêu nghiêm túc.Giờ thì cô thật sự đi rồi. Cả ngày hôm nay, Giang Khắc chẳng biết mình sống thế nào, cuối cùng chỉ còn biết mượn rượu giải sầu, chẳng khác gì một tên si tình rẻ tiền.Tại sao lại như thế?!Chẳng lẽ, Đường Diệc Ninh thực sự đã trở thành một thói quen trong anh?Cô từng nói, thói quen thì có thể thay đổi, có thể sửa. Cô tạm thời tin như thế. Vậy thì, để thay đổi được, cần bao lâu?Một tháng? Có đủ không? Hay phải mấy tháng? Nửa năm? Một năm?Bất chợt, Giang Khắc nhớ lại tuổi thơ của mình, nhớ tới Trịnh Phức Linh, và cả Thẩm Oánh Thật. Trong lòng dâng lên một nỗi sợ mơ hồ.Từ bỏ một người, anh từng trải qua rồi. Khi ấy, anh mất bao lâu?Mười lăm năm, anh chưa bao giờ thực sự buông bỏ._______________________________________________________Tác giả có đôi lời:Hôm qua tôi có nói "nhớ kỹ Tổng Giám đốc Hoắc", không phải vì anh Hoắc sắp xuất hiện ngay, mà là vì anh ấy còn phải một thời gian nữa mới lên sân khấu. Sợ đến lúc đó mọi người quên mất anh là ai, nên tôi mới nhắc trước một chút thôi.Xét ở một khía cạnh nào đó, anh này đúng là nam phụ số hai, nhưng lại hội tụ đầy đủ tất cả phẩm chất của một nam chính trong tiểu thuyết đô thị tổng tài ~ đến cả cái tên cũng rất "bá đạo tổng tài".Tiểu Giang: …… Tự động câm nín.