Cố Hàn Châu, Oán Niệm Không Buông

Chương 1



1

 

Ta chống cằm lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, nhìn ra bóng tối vô tận ngoài kia.

 

Ngọn đèn trong phòng lay động theo gió.

 

Cố Hàn Châu ngồi trước án thư luyện chữ. Viết đến cao hứng, mực bỗng cạn, hắn nhíu mày gọi:

 

"Thanh Thanh, nghiền mực."

 

Ta theo phản xạ đứng dậy, đưa tay định cầm thỏi mực, nhưng… tay ta xuyên qua nó.

 

Ta sững sờ tại chỗ.

 

Lúc ấy, ta mới sực nhớ rằng… mình đã ch ết rồi.

 

Dù đã ch ết hơn một năm, ta vẫn luôn quên mất sự thật này.

 

Sau khi ch ết trí nhớ ta không còn tốt nữa, ta quên đi rất nhiều chuyện.

 

Cố Hàn Châu chờ hồi lâu mà không thấy ai trả lời, dường như chợt nhớ ra điều gì đó, hắn khẽ cười tự giễu.

 

"Ta lại quên mất."

 

"Nàng đã sớm rời xa nơi này rồi."

 

2

Thẩm Vân dẫn theo nha hoàn bước vào thư phòng.

 

Nàng nhẹ nhàng trải rộng một chiếc áo choàng, dịu dàng khoác lên người Cố Hàn Châu.

 

"Hàn Châu ca ca, đêm lạnh sương nặng, chàng nên nghỉ ngơi sớm đi."

 

Chỉ cần nhìn cũng biết, đây là một chiếc áo làm từ gấm thượng hạng, đường thêu tỉ mỉ, hoa văn uyển chuyển, sống động.

 

Không hổ danh là người có tài thêu thùa xuất chúng nhất kinh thành.

 

Khó trách… Cố Hàn Châu chưa từng mặc chiếc áo ta làm cho hắn.

 

Hắn đặt bút xuống, khuôn mặt nghiêm nghị:

 

"Thân thể nàng vốn đã yếu, biết đêm khuya lạnh lẽo còn ra đây làm gì?"

 

Thẩm Vân không hề sợ hãi, chỉ dịu dàng cười khẽ:

 

"Ngày mai chàng sẽ được thăng chức Thượng thư lệnh, ta cũng vui đến khó ngủ."

 

Cố Hàn Châu nghe vậy sắc mặt lại trầm xuống, trong mắt có phần m.ô.n.g lung, hoang mang.

 

"Thượng thư lệnh sao?"

 

Hắn chợt nhìn về phương Bắc, ánh mắt chất chứa niềm thương nhớ.

 

"Cuối cùng cũng có thể… đi đón nàng ấy rồi."

 

Ánh mắt Thẩm Vân chợt tối lại nhưng ngay sau đó nàng liền ho dữ dội.

 

Cố Hàn Châu lập tức hoàn hồn, nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, mặt đầy lo lắng.

 

"Nàng không sao chứ, Vân Nương?"

 

Hắn lạnh giọng trách cứ nha hoàn:

 

"Tại sao không khuyên tiểu thư? Không được có lần sau!"

 

Nha hoàn sợ hãi quỳ xuống cầu xin tha tội.

 

Một cảnh thâm tình triền miên như vậy đáng lẽ phải khiến ta đau đớn nhưng lần này với tư cách là kẻ ngoài cuộc, ta lại thấy… vô cùng thú vị.

 

3

Ngày hôm sau.

 

Sau khi hạ triều, Cố Hàn Châu trở về với tâm trạng hân hoan, khóe môi khó giấu nổi ý cười.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hắn vội vàng triệu gọi Nam Phong, thuộc hạ đắc lực nhất của mình, gấp gáp ra lệnh:

 

"Hôm nay trên đại điện, bệ hạ đã chính miệng xá tội cho nhà họ Thẩm."

 

"Ngươi lập tức đến nơi biên ải, đón phu nhân trở về!"

 

Nam Phong do dự, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi:

 

"Đại nhân muốn… nghênh đón phu nhân theo lễ phu thê sao?"

 

Câu hỏi ấy tựa như một gáo nước lạnh, khiến Cố Hàn Châu chợt tỉnh ngộ.

 

Hắn chậm rãi bình tĩnh lại, sắc mặt thoáng chút phân vân.

 

Hắn hiểu rõ ý Nam Phong.

 

Nếu nghênh đón ta trở về với thân phận chính thất, vậy thì Thẩm Vân sẽ rơi vào tình thế khó xử.

 

Sau một hồi lâu Cố Hàn Châu mới thở dài, giọng điệu trầm lắng:

 

"Thôi vậy, cứ đón nàng về trước rồi tính tiếp."

 

Nam Phong cúi đầu lĩnh mệnh, nhưng trong mắt hắn lại ánh lên vẻ thích thú.

 

Cố Hàn Châu không phát hiện ra điều đó.

 

Nhưng ta từ trên cao nhìn xuống lại thấy rất rõ ràng.

 

Nam Phong?

 

Ta chưa bao giờ nghĩ… hắn lại có ác ý lớn đến vậy.

 

Rõ ràng, ta từng cứu hắn.

 

Không chỉ một lần.

 

4

Cố Hàn Châu chắc chắn sẽ thất vọng thôi.

 

Bởi vì ta đã sớm ch ết rồi, ngay cả t.h.i t.h.ể bây giờ có lẽ cũng đã tan nát, không còn nguyên vẹn.

 

Ngày hôm đó, đại phu chẩn đoán ta có thai, ta vui mừng khôn xiết.

 

Ta vốn là một đứa trẻ bị bỏ rơi từ nhỏ, chính Cố Hàn Châu đã cho ta một mái nhà.

 

Sự xuất hiện của đứa trẻ này… không nghi ngờ gì nữa, sẽ khiến gia đình ấy trở nên trọn vẹn hơn.

 

Ta định đem tin vui này báo cho hắn, nhưng vừa đến trước cửa thư phòng, ta đã nghe thấy cơn thịnh nộ của hắn.

 

"Thẩm Ký đúng là lớn mật! Ngay cả chuyện mua quan bán chức—việc có thể mất đầu—cũng dám làm!"

 

"Bệ hạ nổi trận lôi đình, quyết định trừng phạt nghiêm khắc!"

 

Hắn thở dài:

 

"Thẩm gia lần này… xong rồi."

 

Ta đứng ngoài cửa ngập ngừng, muốn đẩy cửa vào hỏi xem vì sao hắn lại bận tâm đến chuyện của Thẩm gia.

 

Ta có biết Thẩm gia.

 

Nhiều năm trước, Thẩm Vân - đích nữ Thẩm gia từng làm kinh động kinh thành nhờ tài thêu xuất thần nhập hóa.

 

Người đến cầu thân giẫm nát cửa Thẩm phủ, cuối cùng nàng ta được gả vào phủ Định Viễn hầu, làm thế tử phi của con trai út trưởng công chúa Vĩnh An.

 

Mối tình của hai người họ, đã trở thành câu chuyện đẹp nhất kinh thành.

 

Nam Phong đột nhiên lên tiếng, giọng đầy lo lắng:

 

"Đại nhân, cầu xin ngài cứu lấy tiểu thư!"

 

"Từ khi tiểu thư gả vào hầu phủ, thế tử đã nuôi không biết bao nhiêu nữ nhân bên ngoài. Tiểu thư vì không thể nuốt trôi cơn giận vì vậy nên đã cãi vã với thế tử nhiều lần, hai người đã sớm xa cách rồi."

 

"Bây giờ lại xảy ra chuyện này, chỉ e thế tử còn mong nàng bị liên lụy theo Thẩm gia!"