Cố Hàn Châu, Oán Niệm Không Buông

Chương 2



Ta sững sờ.

 

Tại sao Nam Phong lại biết rõ chuyện trong phủ Định Viễn hầu đến vậy?

 

Thẩm Vân gặp nạn thì liên quan gì đến Cố Hàn Châu?

 

Hắn chỉ là một Trung thư thị lang, có thể cứu nàng ta bằng cách nào?

 

Ta còn chưa kịp nghĩ thấu, một câu nói của Nam Phong đã nổ tung bên tai ta như sấm sét:

 

"Dù sao thì, tiểu thư cũng là người trong lòng ngài bao năm nay…"

 

"Đại nhân thực sự nhẫn tâm nhìn nàng chịu khổ sao?"

 

Người trong lòng?

 

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc ta trở nên trống rỗng.

 

Như có một tia sét đánh xuống, ta chợt nhớ lại yến tiệc hoa cúc của hoàng hậu ngày ấy.

 

Lúc Thẩm Vân xuất hiện, một vị phu nhân bên cạnh ta đã nhìn ta cười khẽ, che miệng nói:

 

" Cố phu nhân và thế tử phi thật giống nhau quá!"

 

"Nếu không phải con gái lớn của Thẩm gia đã mất từ nhỏ, ta còn tưởng hai người là chị em ruột đấy!"

 

Hóa ra…

 

Từ đầu đến cuối, ta chỉ là kẻ thế thân.

 

Ta đứng ch ết trân tại chỗ, nụ cười cay đắng, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

 

5

Sau một đêm ngồi lặng lẽ, ta đã hoàn toàn nghĩ thông suốt.

 

Ta vốn chỉ là một đứa trẻ bị cha mẹ ruột bỏ rơi.

 

May nhờ sư phụ nhặt về, ta mới được lớn lên giữa núi rừng.

 

Sư phụ từng ngao du giang hồ, đã nhiều lần dạy ta:

 

"Thanh Thanh, người trong giang hồ… phải biết buông bỏ."

 

Tất cả ảo tưởng đều đã vỡ nát.

 

Giờ là lúc nên buông tay rồi.

 

Ta đặt tay lên bụng, từng cơn dồn tới đau đến tận xương tủy.

 

Nước mắt rơi như mưa.

 

Nhưng sau đó ta bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, chuẩn bị bảo nha hoàn đi mời Cố Hàn Châu.

 

Ta đã quyết định rồi.

 

Phải hòa ly.

 

Nhưng chưa kịp gọi người đi, Cố Hàn Châu đã tự mình đến.

 

Hắn mang theo Nam Phong, trên tay Nam Phong còn bưng một bát canh.

 

"Nương tử, mau nếm thử bát canh lê tuyết mà vi phu đã đặc biệt nấu cho nàng."

 

Hắn vươn tay muốn kéo ta vào lòng, ta vô thức né tránh.

 

Nhưng hắn lại không nhận ra sự khác thường của ta.

 

Hắn chỉ cười dịu dàng, cầm bát canh đến trước mặt ta, ánh mắt tràn đầy mong chờ:

 

"Nàng mau thử đi. Vi phu đã nấu suốt mấy canh giờ đấy!"

 

Hương thơm của lê tuyết phảng phất ngay trước mũi.

 

Sự diễn xuất hoàn hảo của hắn khiến ta mê mẩn trong phút chốc.

 

Bất tri bất giác, ta đã uống vài ngụm.

 

Cho đến khi ta giật mình tỉnh táo lại, ta liền đẩy hắn ra, nhìn hắn chằm chằm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Cố Hàn Châu, chúng ta… hòa ly—"

 

Nhưng lời chưa kịp nói hết, trời đất bỗng chao đảo.

 

Ta mất đi toàn bộ ý thức.

 

6

Lần nữa tỉnh lại, ta phát hiện tay chân mình đều bị trói chặt, miệng cũng bị nhét đầy vải.

 

Cố Hàn Châu đứng trước mặt ta, trông đầy áy náy.

 

"Vân Nương thân thể yếu đuối, tuyệt đối không thể chịu được khổ ải lưu đày."

 

"Ngươi và nàng ấy có dung mạo tương tự, ta chỉ có thể dùng hạ sách này."

 

"Ta nhất định sẽ đến đón ngươi."

 

Lạnh lẽo lan tràn khắp tứ chi, ta hiểu hắn có ý gì.

 

Thẩm gia đã bị kết án, cả nhà bị tru di cửu tộc.

 

Thẩm Vân là nữ nhi đã xuất giá, vốn có thể thoát nạn.

 

Nhưng thế tử Định Viễn Hầu không muốn buông tha nàng, vậy nên nàng bị kết án lưu đày ba nghìn dặm.

 

Mà bây giờ… Cố Hàn Châu lại muốn ta thay nàng ấy chịu tội.

 

Nhìn ánh mắt đầy tuyệt vọng của ta, Cố Hàn Châu vuốt ve khuôn mặt ta, dịu dàng an ủi, cười khổ nói:

 

"Thanh Thanh, nơi đó khắc nghiệt như vậy, nếu Vân Nương đi... chắc chắn chỉ có con đường ch ết."

 

"Nhưng ngươi thì khác. Ngươi lớn lên ở thôn dã, có thể tự bảo vệ mình."

 

"Có lẽ sẽ cực khổ một chút, nhưng ta hứa sẽ nhanh chóng đến đón ngươi."

 

"Đợi đến lúc ngươi… ngươi trở về, nếu muốn gi ết ta, ta cũng tuyệt đối không nói một lời."

 

Hắn điên rồi!

 

Chỉ vì ta là một cô nhi, có năng lực sinh tồn, nên ta phải chịu tội thay Thẩm Vân sao?

 

Ta nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy gương mặt giả dối của hắn thêm một giây nào nữa.

 

Chợt nhớ đến đứa trẻ trong bụng, ta bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

 

Nhưng sợi dây quá chặt, dù ta dốc toàn lực cũng không thể thoát ra được.

 

Miệng bị bịt kín, ta không thể lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin hắn.

 

Cầu xin ngươi…

 

Đứa trẻ vô tội mà.

 

Cố Hàn Châu bị ánh mắt của ta làm d.a.o động, giằng co trong lòng một lúc, cuối cùng quay lưng rời đi.

 

"Thanh Thanh, xin lỗi. Đây là cách duy nhất."

 

Hắn đi rồi.

 

Còn ta, nước mắt đã rơi đầy mặt.

 

Tuyệt vọng bao trùm lấy ta từ đầu đến chân.

7

Sau khi Nam Phong bắc hành, tinh thần Cố Hàn Châu lại ngày càng tốt lên.

 

Suốt một năm qua, hắn thường xuyên nhìn về phương bắc, không biết đang nghĩ gì.

 

Thậm chí hắn còn chuyển về sống trong viện của ta.

 

Từ ngày ta đi, nơi này đã bị phong tỏa.

 

Khi cửa viện mở ra, trúc xanh trong sân đã khô héo cả rồi.

 

Hắn sững người tại chỗ.

 

Sau đó nổi trận lôi đình với quản gia.

 

"Đây là rừng trúc mà Thanh Thanh yêu thích nhất, các ngươi chăm sóc kiểu gì thế?!"

 

"Nàng mà trở về, nhất định sẽ làm ầm lên với ta cho mà xem!"