Nhìn thân thể ta dần trở nên mờ nhạt, Cố Hàn Châu hoàn toàn suy sụp, quỳ rạp xuống đất mà cầu xin.
"Ta cầu xin muội, Thanh Thanh... phải làm sao, phải làm sao nàng mới có thể ở bên cạnh ta."
Nhưng ta lại cảm thấy bình yên đến lạ, bình thản nói mà không mang theo chút cảm xúc nào.
"Cố Hàn Châu, dù chàng có tin hay không, khi chàng nói sẽ cho ta một mái nhà, ta từng nghĩ thế gian này cũng có ấm áp."
Ta đặt tay lên bụng, cảm nhận sự hiện diện của nhóc con lần cuối.
Chỉ mong rằng kiếp sau con bé có thể đầu thai và tới nhân gian cảm nhận một cuộc sống trọn vẹn. Kiếp này là ta không tốt, không thể bảo vệ tốt tiểu bảo bối của mình.
"Khi biết mình có thai, ta thực sự rất vui, vì gia đình chúng ta cuối cùng cũng trọn vẹn."
"Nhưng bây giờ, ta lại vô cùng mong rằng con chưa từng xuất hiện. Đời này, người ta có lỗi nhất chính là con. Con còn chưa kịp nhìn thấy thế giới này, đã hóa thành oán linh."
Lúc này, dường như cảm nhận được nỗi đau của ta, đứa trẻ trong bụng không ngừng cử động, như đang nói rằng nó nguyện ý ở bên ta mãi mãi.
Ta cúi đầu, dịu dàng thì thầm:
"Nếu con được ra đời, chắc chắn sẽ là một đứa trẻ ngoan ngoãn, đáng yêu nhất trên đời."
"Tuế Tuế, đừng sợ, mẫu thân sẽ luôn bên con."
Tuế Tuế— cái tên này, ta đã đặt cho con ngay khi biết đến sự tồn tại của con.
Chỉ mong con có thể bình an qua từng năm tháng.
Đáng tiếc, sự đời trớ trêu.
Cố Hàn Châu hoàn toàn suy sụp, không kìm được nữa, ôm mặt khóc nức nở.
"Xin lỗi... Xin lỗi... Ta thật sự không biết..."
"Nếu hôm đó ta biết muội đã mang thai, ta tuyệt đối sẽ không đẩy muội đi."
"Nhất định, nhất định là sẽ không để muội rời xa ta."
"Nếu ta biết, ta sẽ toàn tâm toàn ý mà chăm sóc cho muội cùng con."
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, giọng nói đầy hối hận.
"Thanh Thanh, ta chưa từng nghĩ sẽ đưa muội vào chỗ ch ết. Ta nghĩ muội y thuật cao minh, lại có võ công, nhất định có thể tự bảo vệ mình, chỉ cần đợi ta, chỉ cần đợi ta thôi."
"Ta biết chỉ khi ta leo lên chức vị cao nhất, ta mới có thể xin Hoàng thượng xá tội cho muội. Một năm qua, ta không ngừng đấu tranh, tay đã nhuốm đầy m áu. Có người gọi ta là gian thần, có người hận ta thấu xương, nhưng ta đều không quan tâm, vì cuối cùng ta cũng có thể đi đón muội rồi."
"Ngày ta trở thành Thượng thư lệnh, là ngày vui nhất kể từ khi muội rời đi. Nhưng ngay sau đó là nỗi sợ hãi vô tận. Ta biết muội vốn kiên cường, nếu trở về nhất định sẽ không tha thứ cho ta. Ta muốn dùng phần đời còn lại để chuộc lỗi, để bù đắp cho muội."
"Nhưng ta không ngờ, chỉ một sai lầm của ta, lại... lại khiến muội rời xa ta mãi mãi."
Ta cúi mắt, lòng bình lặng như nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Sai chính là sai, mọi lời biện hộ giờ đây đều trở nên vô nghĩa.
Một lúc sau, Cố Hàn Châu rút d.a.o găm ra, trong mắt tràn đầy quyết tuyệt.
"Tất cả là lỗi của ta.Ta... ta sẽ đi cùng muội và con. Yên tâm, lần này ta không để hai người cô đơn nữa, Thanh Thanh... chờ ta, chờ ta tới và cho ta cơ hội bù đắp cho hai người."
Nói xong, hắn liền muốn tự sát.
Nhưng ta gạt d.a.o khỏi tay hắn, quát lớn:
"Cố Hàn Châu, ta muốn ngươi phải sống."
"Sống cho thật tốt... Đối diện với những lỗi lầm và ân hận của ngươi tới suốt cuộc đời này."
Thậm chí là kiếp sau, vĩnh viễn... vĩnh viễn không thể quay đầu
Đừng làm vấy bẩn con đường Hoàng Tuyền của ta và con gái.
25
Cuối cùng, Cố Hàn Châu vẫn không ch ết.
Nhưng hắn đã hoàn toàn phát điên.
Hắn trở lại nơi ta ch ết thảm, đào xới toàn bộ đất đá, gi ết sạch những con ch.ó hoang, rồi xây cho ta một ngôi mộ thật lớn.
Hắn vứt xác Thẩm Vân ra chợ, thuê người mắng nhiếc, giẫm đạp lên t.h.i t.h.ể nàng ta.
Làm xong những việc đó, hắn quay về Cố phủ lục tìm khắp nơi những gì ta từng để lại.
Nhưng hắn phát hiện, ta không để lại thứ gì cả.
Vì khi hắn đuổi ta đi, từ đó về sau chưa từng quan tâm đến viện của ta.
Đồ của một kẻ còn chẳng bằng thứ bỏ đi, thì ai mà xem trọng chứ?
Những món đồ có chút giá trị của ta, từ lâu đã bị đám gia nhân trộm đi đổi lấy tiền.
Cố Hàn Châu giận dữ tột cùng, tàn nhẫn gi ết sạch toàn bộ người trong phủ.
Hành động này khiến dân chúng phẫn nộ, các quan lại dâng tấu hạch tội, Hoàng đế buộc phải xử phạt hắn.
Nhưng vì công lao trước kia, hắn chỉ bị bãi quan.
Từ đó, ngày ngày hắn chỉ biết uống rượu say, ch ết mòn bên mộ ta.
Cho đến một ngày, những kẻ giang hồ căm hận hắn lẻn vào trong đêm, đánh gãy đôi chân hắn.
Đạo sĩ đến thăm hắn, chỉ lắc đầu than thở:
"Sớm biết hôm nay, cớ gì năm xưa làm vậy?"
Hắn quay đầu nhìn bia mộ của ta và con gái, dịu dàng mỉm cười.
"Hai mẹ con nàng, kiếp sau nhất định phải gặp được người tốt."