Hóa ra nàng ta quả thật có chút thủ đoạn, có thể đường hoàng trở thành sủng phi mới của hoàng đế—Thẩm Thường Tại.
Thật đáng tiếc, long khí trên người hoàng đế quá mạnh, khiến nàng ta bị nhiễm chút long khí, làm ta không thể tiếp cận dù chỉ một tấc.
Kẻ thù ngay trước mắt mà không thể ra tay, cảm giác đó khiến ta bứt rứt đến phát điên.
Nhưng ta biết nàng ta cũng sắp hết kiên nhẫn rồi.
Giờ đây ta có thể cảm nhận tất cả cảm xúc của nàng ta.
Ta canh giữ mấy ngày, cuối cùng cũng chờ được cơ hội.
Hoàng đế có vẻ đã chán ngán, mấy ngày liền không đến thăm nàng ta.
Long khí trên người nàng ta đã dần nhạt đi.
Khi long khí hoàn toàn tan biến, móng vuốt sắc nhọn của ta lập tức hướng thẳng đến trái tim Thẩm Vân.
Lúc này, ta không hề che giấu hình dáng của mình nữa.
Đối diện với ta, một kẻ đẫm m.á.u từ đầu đến chân, Thẩm Vân ch ết lặng tại chỗ, run rẩy hét lên một tiếng thất thanh đầy sợ hãi.
"Tỷ... tỷ?"
Ta nở nụ cười yêu mị, nhưng động tác lại không hề dừng lại.
Ngay khi móng tay ta đã cắm vào da thịt nàng ta—
Một tiếng gào xé lòng vang lên phía sau:
"Đừng mà!"
Là Cố Hàn Châu, hắn dẫn theo Nam Phong và một đạo sĩ đến.
Ánh mắt Cố Hàn Châu tràn đầy kinh hãi, gương mặt tái nhợt như tờ giấy:
"Thanh Thanh, dừng tay lại! Muội sẽ ch ết mất!"
Ta như nghe được một chuyện nực cười, cười đến mức không thể đứng thẳng.
"Nhưng ta đã ch ết từ lâu rồi, Cố Hàn Châu. Chàng nói ta còn có thể ch ết thêm thế nào đây?"
Đạo sĩ bước lên một bước:
"Nếu ngươi gi ết người, ngươi sẽ không thể quay đầu lại nữa. Ác quỷ gi ết người, nhẹ thì đọa vào súc sinh đạo, nặng thì vĩnh viễn không thể luân hồi."
Nhưng ta nghe xong chỉ càng cười điên dại hơn.
"Thì sao chứ? Một cuộc đời như vậy, dù chỉ một khoảnh khắc, ta cũng không muốn sống lại nữa."
"Ta chỉ muốn gi ết người, gi ết hết tất cả những kẻ đã phản bội ta!"
Ta siết chặt cổ Thẩm Vân, nàng ta đã không thể thở nổi.
"Đại tiểu thư."
Nam Phong cầm lấy trường kiếm, đau đớn bước lên.
"Sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi có thể gi ết ta?"
Trong đầu ta giờ chỉ có sát ý, muốn hủy diệt tất cả.
Hắn khổ sở quỳ xuống trước mặt ta.
"Nam Phong không dám. Đại tiểu thư đã cứu ta thoát khỏi nước sôi lửa bỏng, nhưng ta lại lấy oán báo ân. Ta cũng là kẻ có lỗi với người, nhưng ta không muốn người vì ta mà gánh lấy nghiệp chướng. Kiếp sau mong người có thể vui vẻ bình an, không còn gặp lại bọn ta nữa."
Nói xong, hắn cười thê lương, rút kiếm tự vẫn.
Hắn gục trong vũng máu, vẫn nhìn về phía ta, trong mắt tràn đầy hối hận và thương xót, cho đến khi hơi thở cuối cùng cũng tắt lịm.
Ta sững người trong giây lát, còn đạo sĩ nhân cơ hội này dán một lá bùa lên trán ta.
"Ngươi nên tỉnh lại rồi, đừng để thứ kia kiểm soát nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
23
Một luồng khí mát lạnh len lỏi vào tâm trí, ta chợt tỉnh táo trở lại.
Đôi mắt trở lại màu đen, sương đen trên người cũng dần tan biến.
Từ khi lấy lại ký ức, ta luôn bị oán niệm của đứa bé đó điều khiển.