Cỗ Máy Thời Gian Của Bà

Chương 1



1

Trước mùa thu năm 2015 ấy, tôi luôn nghĩ thế giới này thật tươi đẹp.

 

Tôi và bà ngoại sống trong khu nhà tập thể cũ kỹ, xung quanh là những người hàng xóm thân quen.

 

Mùa hè chúng tôi ngồi hóng mát ngoài ngõ nhỏ, mùa đông thì kéo ghế ra phơi nắng.

 

Thỉnh thoảng có mấy ông chú rủ nhau đánh cờ tướng, bà ngoại lại xúm vào xem.

 

Dù bà chẳng hiểu gì, nhưng bà thích náo nhiệt.

 

Môi trường sống của chúng tôi, trông có vẻ yên bình và an lành là thế.

 

Cho đến cái đêm đó--

 

Tôi tan học buổi tối như mọi ngày, ở một ngã tư đường tạm biệt bạn thân.

 

Cô ấy đi về bên trái, còn tôi thì đi thẳng.

 

Cặp sách nặng trịch, đè lên vai tôi đau nhức.

 

Đèn đường bỗng nhiên nhấp nháy vài cái, rồi tắt hẳn.

 

Tôi giật mình, trượt chân, đạp phải vũng nước đọng.

 

Tôi hoảng loạn đưa tay vịn tường, lại cảm thấy có người từ phía sau ôm lấy tôi, kéo tôi về phía sau.

 

Tôi vùng vẫy hết sức, hét lên: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

 

Hắn ta buông một tay ra, bịt chặt miệng tôi lại.

 

Cả khu nhà đều tối đen như mực, không ai đáp lời.

 

Tôi nhớ ra rồi, thành phố có chính sách ưu đãi chiếu phim cho người dân, khu nhà tôi, vừa hay được nhận vé xem phim miễn phí tối nay.

 

Tiếng chó sủa liên tiếp vang lên, nhưng chỉ dừng lại ở cửa chống trộm, không thể xông ra được.

 

Sức mạnh giam cầm tôi từ phía sau càng lúc càng lớn, tựa như kìm sắt, dù tôi có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.

 

Cổ và má bỏng rát, áo bên hông bị xé lên, hắn ta nhét một miếng vải vào miệng tôi.

 

Rồi, hắn xé toạc chiếc áo sơ mi đồng phục của tôi.

 

Tôi điên cuồng giãy giụa, kéo theo cả dãy xe đạp đổ xuống.

 

Rầm rầm, phát ra tiếng động lớn trong đêm tối.

 

Một chiếc xe đạp đè lên lưng hắn, động tác của hắn khựng lại.

 

Tôi thừa cơ bật dậy chạy thục mạng, chưa chạy được mấy bước đã bị hắn đá vào kheo chân.

 

Sau đó, bị hắn túm tóc lôi trở lại.

 

Tiếng chó sủa càng thêm cuồng loạn, bên ngoài ngõ vọng lại tiếng xe cộ gầm rú, tiếng pháo hoa b.ắ.n lên ở trung tâm thành phố.

 

Hoàn toàn nhấn chìm tiếng giãy giụa yếu ớt của tôi.

 

Gã đàn ông kia đeo khẩu trang, đội mũ, trong cơn hỗn loạn, tôi vươn tay cào vào mặt hắn--

 

Khẩu trang rơi xuống.

 

Thật không ngờ lại là người chú ở tầng trên.

 

Ánh trăng sáng tỏ, trong mắt hắn thoáng hiện vẻ hoảng loạn, theo bản năng kéo khẩu trang lên lại.

 

Mồm tôi bị bịt kín, không nói được gì, chỉ có thể cầu xin nhìn hắn.

 

Chú ơi, tại sao lại đối xử với cháu như vậy.

 

Chú ơi, rõ ràng chú cũng có con gái mà.

 

Hắn nhìn vào khóe mắt ửng đỏ của tôi, sự hoảng loạn kia nhanh chóng biến thành vẻ hung ác.

 

Rồi, hắn bực bội cởi thắt lưng, một tay xé rách chiếc quần đồng phục của tôi.

 

Có tiếng bước chân vang lên.

 

Ánh đèn pin trắng xóa, lung lay tiến về phía chúng tôi.

 

Tôi nghe thấy tiếng của bà ngoại.

 

"Sao Ngôn Ngôn vẫn chưa về nhà nhỉ?"

 

Người chú hàng xóm đột ngột dừng lại, như kéo một con ch.ó c/h/ế/t, kéo tôi vào chỗ tối tăm của nhà xe.

 

Tứ chi tôi đều bị kìm kẹp, nước mắt tuôn ra như mưa.

 

Tôi liều mạng giãy giụa, cả người bị hắn ôm chặt cứng, không thể nhúc nhích.

 

Tôi nghẹn ngào, cố gắng dùng cổ họng phát ra âm thanh.

 

Nhưng âm thanh kia quá nhỏ bé, bị tiếng pháo hoa b.ắ.n lên nhấn chìm.

 

Bà ngoại đứng ở đầu ngõ, ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên trời.

 

Ánh sáng rực rỡ kia, như cát chảy trút xuống, nở rộ ra vẻ đẹp lộng lẫy cực độ trên bầu trời.

 

Còn tôi bị người chú ở tầng trên đè vào nhà xe chật hẹp, bên tai là tiếng thở dốc thô nặng của hắn, sau lưng là cảm giác nóng rực đến tê dại.

 

Pháo hoa tàn.

 

Bà ngoại thu hồi ánh mắt, ngồi xuống ở đầu ngõ, chờ tôi tan học về.

 

Tôi như phát điên giãy giụa, khuỷu tay đập vào n.g.ự.c hắn, hắn rên lên một tiếng.

 

Tôi dùng hết sức lực hét lên, âm thanh bị giẻ lau bịt kín, não gần như thiếu oxy, chỉ có thể phát ra một chút âm thanh khàn khàn đầy sợ hãi.

 

Nhưng bà ngoại không nghe thấy.

 

Bà chỉ lôi chiếc điện thoại cũ ra, bấm vài nút, như đang xem giờ.

 

"Con bé này..."

 

Lại qua một lát, bà chậm rãi quay trở về.

 

Ánh đèn pin trắng xóa mấy lần suýt chiếu đến góc tôi đang ở, nhưng bà vẫn không hề nhìn thấy.

 

Bà sắp lướt qua tôi rồi.

 

Nước mắt điên cuồng rơi xuống, tôi nghẹn ngào, giãy giụa, rồi bị người chú hàng xóm bóp cổ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Hô hấp hoàn toàn bị tước đoạt.

 

Trước mắt xuất hiện vô số ngôi sao vàng.

 

Giây tiếp theo, bà ngoại hét lớn vào điện thoại: "Nhà tôi ở khu Bảo Tùng, tòa nhà 7! Ở nhà xe trước cổng! Có người muốn c/ư/ỡ/n/g h/i/ế/p cháu ngoại tôi!"

 

Sự kìm kẹp sau lưng đột ngột buông lỏng.

 

Tôi bật dậy bỏ chạy.

 

Chiếc quần đồng phục vướng vào chân tôi.

 

Tôi ngã xuống đất.

 

Đồ đạc trong cặp sách văng tung tóe, lộ ra những món đồ chơi nhỏ đủ màu sắc.

 

Thẻ cơm, gương nhỏ, thẻ xe buýt... d.a.o gọt hoa quả.

 

Cùng lúc đó, người chú hàng xóm cũng đuổi theo, bóp chặt cổ họng tôi, giáng xuống một bạt tai như trời giáng.

 

Bà ngoại lảo đảo xông lên, cầm đèn pin, hết lần này đến lần khác đ/á/n/h vào người hắn.

 

"Ngôn Ngôn, chạy mau!"

 

Bà ngoại bị xô mạnh xuống đất, đầu đập vào khung nhà xe, phát ra một tiếng động trầm đục.

 

Một lúc lâu sau, bà cũng không đứng dậy được.

 

Tôi nghe thấy giọng nói yếu ớt của bà: "Ngôn Ngôn, chạy đi, chạy mau..."

 

Người chú buông tôi ra, đứng dậy, xông về phía bà.

 

Hắn rất cao lớn, từng bước ép sát, bóng dáng che phủ hoàn toàn bà ngoại.

 

Tôi nhặt con d/a/o gọt hoa quả lên.

 

Hắn cúi xuống, đưa tay ra, bóp cổ bà ngoại.

 

Bà ngoại đạp chân, giãy giụa vô vọng.

 

Tôi giơ d/a/o lên, hung hăng đ.â.m xuống.

 

Nhưng hắn nhanh chóng quay người lại, túm chặt lấy cổ tay tôi, bẻ gãy ngón tay tôi, cướp lấy con d/a/o.

 

Hắn giơ tay lên, đ.â.m về phía n.g.ự.c tôi.

 

Bà ngoại không biết lấy sức ở đâu ra, ngồi dậy, ôm chặt lấy chân hắn, há miệng, cắn xuống.

 

Con d/a/o lệch đi một tấc, đ.â.m vào cánh tay tôi.

 

M/á/u b.ắ.n tung tóe.

 

Người chú hàng xóm chửi rủa một tiếng, đá một cước vào vai bà ngoại, giơ d/a/o lên c.h.é.m xuống.

 

Tôi nhanh chóng nhào tới, cố gắng ngăn cản hắn.

 

Con d/a/o gọt hoa quả xuyên qua ngón tay tôi.

 

Đâm vào cổ bà ngoại.

 

M/á/u chảy như suối.

 

Bà ngoại trong khoảnh khắc trợn to mắt.

 

Bà há miệng, như muốn nói gì đó.

 

Bà giơ tay lên, dường như muốn sờ vào má tôi.

 

Nhưng tay bà mới giơ lên một chút, rất nhanh lại bất lực buông thõng xuống.

 

Cơn đau dữ dội lan từ ngón tay đến tận n.g.ự.c tôi, tôi quỳ rạp xuống đất, liều mạng bịt cổ bà ngoại, m/á/u càng chảy ra càng nhiều, tràn ra từ kẽ ngón tay tôi.

 

Không cầm được, sao m/á/u không cầm được.

 

Tôi đau đớn gào khóc.

 

Tiếng chó sủa lại vang lên liên hồi.

 

Một cái bóng khổng lồ từ phía sau đổ xuống trước mặt.

 

Cái bóng kia giơ tay lên, cánh tay cầm d/a/o, nhắm ngay lưng tôi mà đâm--

 

Tiếng còi cảnh sát hú vang.

2

 

Tôi lại mơ thấy giấc mơ đó.

 

Trong mơ trở về mùa thu năm mười bảy tuổi, bà ngoại c/h/ế/t để bảo vệ tôi.

 

Tôi lau khô nước mắt, ngồi dậy.

 

Giao diện điện thoại vẫn dừng lại ở ảnh đường phố của Baidu Maps.

 

Bà ngoại vào mùa hè năm 2015, đang khom lưng, xem những người hàng xóm già chơi cờ tướng.

 

Đó là hình ảnh duy nhất còn sót lại của bà ngoại.

 

Bao nhiêu năm nay, bà chưa từng chụp được mấy tấm ảnh.

 

Tôi nhìn vào điện thoại, bất giác, nước mắt lại rơi xuống.

 

Một giọt rất nóng, rơi trên màn hình điện thoại, tôi đưa tay lau đi, nhưng cảm thấy có một lực hút không thể cưỡng lại, kéo tôi, lôi tôi vào bên trong điện thoại--

 

Tôi đột ngột mở mắt.

 

Bài trí xung quanh không phải là căn hộ nhỏ của tôi năm 2023.

 

Gối kiều mạch bà ngoại phơi, chăn có mùi xà phòng cũ, chiếc áo ngủ bị ngắn đi một đoạn...

 

Tôi xòe tay ra, mười ngón tay trắng trẻo sạch sẽ, không có vết sẹo sâu sắc năm đó cầm d/a/o để lại.

 

Đây là, năm 2015, nhà của tôi và bà ngoại.

 

Đồng hồ báo thức kêu reng reng.

 

Tôi liếc nhìn thời gian.

 

Ngày 17 tháng 10 năm 2015.

 

Ngày bà ngoại qua đời...