Tôi rất lâu sau mới nhớ ra phải tắt đồng hồ báo thức, cửa phòng bị đẩy ra.
Bà ngoại đeo tạp dề, cười híp mắt: "Hôm nay bà làm cho cháu bánh bao nhân thịt bò miến, mau dậy đi."
Ánh nắng xuyên qua tấm rèm mỏng chiếu vào, chiếu trên mái tóc bạc của bà.
Thấy tôi im lặng, bà bước vào, lau tay lên tạp dề trước, rồi sờ lên đầu tôi: "Sao thế? Muốn ngủ nướng?"
Nhiệt độ trong lòng bàn tay, là ấm áp.
Tôi dang tay, ôm chặt lấy bà.
Nước mắt rơi xuống nhẹ nhàng và im lặng, nhỏ trên chiếc tạp dề xù lông của bà.
Bà ngoại ngẩn người, nhẹ nhàng vỗ lưng tôi: "Gặp ác mộng à? Không sao đâu, giấc mơ đều ngược lại mà."
Giấc mơ đều ngược lại, nhất định là vậy.
Tôi lau khô nước mắt, đi ăn sáng.
Bánh bao nhân thịt bò miến nóng hổi, là hương vị quen thuộc trong ký ức.
"Trong nhân bánh có những gia vị gì vậy ạ?" tôi hỏi.
Bà ngoại múc cho tôi một bát cháo, nói: "Thịt bò với miến thái nhỏ, cho nước hành gừng, cho dầu thơm, muối, nước tương, rồi thêm một chút bột tiêu trắng."
Thảo nào nhiều năm sau, tôi cố gắng thử đi thử lại trong bếp, cũng không làm ra được chiếc bánh bao giống vậy.
Thì ra... hương vị của bà ngoại, là bột tiêu trắng.
Hơi nóng bốc lên làm cay mắt, tôi lại muốn rơi nước mắt.
Bà ngoại hoàn toàn không hay biết, cầm thìa khuấy bát cháo trắng của tôi, cố gắng làm cho nó nguội nhanh hơn một chút.
"Hôm qua tổ dân phố còn phát vé xem phim nữa đấy, tiếc là cháu không ở nhà, cũng không xem được." bà ngoại nói.
Tôi quay đầu nhìn bà, có một tia sáng lóe lên trong đầu.
Khương Ngôn của không gian thời gian này, nữ sinh trung học Khương Ngôn, rốt cuộc có thể làm gì, để cứu lấy tính mạng của bà ngoại?
Tôi chậm rãi nói: "Tối nay trường tổ chức hoạt động chợ trời, hủy buổi tự học buổi tối rồi. Chúng ta cùng nhau đi xem phim đi, gặp nhau trực tiếp ở rạp chiếu phim, được không ạ?"
Bà ngoại cười lên: "Vậy thì tốt quá. Bảy giờ tối, bà ở trước cửa rạp chiếu phim chờ cháu. Cháu có muốn ăn bắp rang bơ không? Bà làm sẵn mang qua cho cháu."
Nhìn khuôn mặt tươi cười của bà, tôi cũng cười theo.
Cơn tức nghẹn ứ trong lòng, dần dần tan đi.
Thời gian sắp không kịp nữa rồi, tôi ngậm chiếc bánh bao cuối cùng trong miệng, vội vàng xỏ giày ra cửa.
Nhân lúc xung quanh không có ai, bọn họ dẫn tôi đến góc khuất nhất của sân vận động.
Mấy cậu con trai chạy lấy đà, chống tay lên tường, nhẹ nhàng trèo ra ngoài.
Cách một bức tường, bọn họ hô: "Khương Ngôn, cứ thế này, trèo ra đi, bọn tớ ở ngoài đỡ cậu!"
Tôi bắt chước bọn họ, chạy lấy đà, sau đó, đầu gối đập vào tường.
Ngón tay cũng bị trầy xước.
Cậu bạn duy nhất còn chưa trèo ra ngoài ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai mình: "Leo lên đây."
Cách tám năm trời, tôi đã không còn nhớ nổi cậu ấy tên gì.
Ánh mắt rơi vào bảng tên của cậu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hứa Tiêu.
Thấy tôi im lặng, cậu ấy thúc giục: "Leo lên đi, cậu nặng có một chút như vậy, tôi hoàn toàn không vấn đề gì."
Cậu ấy dựng hai bàn tay thon dài lên, để tôi bước lên.
Sau đó, tôi bước lên đôi vai mỏng manh mà dẻo dai như tre xanh của cậu.
Cậu ấy đỡ lấy bắp chân tôi, đứng lên.
Tôi thuận lợi ngồi lên tường.
Từ xa bỗng truyền đến tiếng quát của bảo vệ: "Này, các cậu làm gì đấy?!"
Hứa Tiêu liếc mắt về phía sau, nhanh chóng đứng dậy, chạy lấy đà lên tường, nhẹ nhàng đáp xuống đất, dang tay về phía tôi.
"Khương Ngôn, nhảy xuống đi, đừng sợ!"
Tiếng của bảo vệ càng lúc càng gần, tôi nghiến răng, nhảy xuống.
Vững vàng rơi vào vòng tay cậu.
Cậu ấy nhanh chóng buông tôi ra, giây tiếp theo, lại nắm lấy cổ tay tôi chạy về phía trước: "Đứng ngây ra đấy làm gì? Chạy mau!"
Mọi người đều đi đến quán net cả rồi.
Chỉ có Hứa Tiêu đút tay vào túi quần, đi bên cạnh tôi.
Tôi bước vào siêu thị, hỏi nhân viên xem có bán bình xịt hơi cay không.
Nhân viên còn chưa kịp nói gì, Hứa Tiêu đã lên tiếng trước: "Có biến thái theo dõi cậu?"
Tôi vội vàng nói: "Không có không có, chỉ là phòng hờ thôi."
Bình xịt hơi cay lại đắt đến vậy...
149 tệ.
Tôi nắm chặt năm mươi tệ trong tay, cẩn thận hỏi: "Tôi có thể trả giá không?"
Nhân viên trông có vẻ cạn lời: "Em gái, đây là siêu thị, không phải chợ."
Tôi thất vọng đặt bình xịt trở về chỗ cũ.
Một bàn tay vượt qua tôi, ném bình xịt hơi cay vào xe đẩy.
Thiếu niên đầu đinh nhuộm đỏ hếch mặt khoe cái ví, một xấp tiền hồng lấp lánh.
Cậu ấy nói ngắn gọn: "Ông đây có tiền. Cậu còn muốn mua gì, mua luôn đi."
Cậu ấy có tiền, tôi thì làm gì có tiền trả.
Cuối cùng tôi chỉ mua một bình xịt hơi cay.
Tôi muốn trả lại năm mươi tệ cho Hứa Tiêu, bị cậu ấy đẩy về.
Cậu ấy nói: "Tôi không muốn tiền. Buổi sáng cậu ăn bánh bao gì mà thơm thế. Sau này có thể mang cho tôi một ít được không? Tôi cũng thích ăn bánh bao."
Tôi ngẩn người: "Được."
Được, nếu tôi còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai, tôi sẽ làm như vậy.
Tôi lên xe buýt về nhà.
Hứa Tiêu cũng đi theo lên.
Tôi không khỏi hỏi: "Cậu không phải đi chơi điện tử à?"
Cậu ấy cười đểu: "Cậu không phải đi học à?"
Tôi bị chặn họng không nói được gì, đành nghiêng đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Những tòa nhà cũ chưa bị phá dỡ, những gánh hàng rong bán bánh nếp, cây hoa quế vàng rực thơm ngát...
Những thứ này, trong quá trình cải tạo thành phố tám năm sau, đều biến mất.
Xe buýt dừng lại.
Tôi xuống xe, chạy đến trạm xe buýt, nhanh chóng xác định mục tiêu.
Tôi đào một cái hố ở gốc cây, chôn chiếc đồng hồ báo thức của mình xuống.
Đồng hồ đã được cài giờ rồi.
Chín giờ rưỡi tối nay.
Thời gian mà tôi bị lôi đến nhà xe trong không gian trước.
Âm thanh của đồng hồ báo thức là đoạn ghi âm của tôi: "Nhà xe tòa nhà số 7 khu Bảo Tùng, có người muốn g/i/ế/t người!"
Hứa Tiêu ngồi xổm bên cạnh tôi, rất khó hiểu: "Cậu đang chơi trò tìm kho báu à?"
Tôi vội vàng lấp đất trở lại, nói: "Ừm, tôi đang chơi một trò chơi rất mới."
Có viên đá nhỏ rơi trúng đồng hồ báo thức, nó đột nhiên kêu lớn một cách thần kinh: "Nhà xe tòa nhà số 7 khu Bảo Tùng, có người g/i/ế/t người!"
Tôi luống cuống tay chân nhấc đồng hồ báo thức lên, vội vàng tắt đi.
Hứa Tiêu nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, khiến tôi cảm thấy chột dạ.