Cỗ Máy Thời Gian Của Bà

Chương 5



Đúng rồi...

 

Nữ bác sĩ trước mặt, là mẹ của Hứa Tiêu.

 

Bởi vì lần xuyên không trước của tôi, đường nhân quả đã thay đổi.

 

Sau khi bà ngoại qua đời, Hứa Tiêu ba ngày hai bữa đến khu nhà tôi tìm tôi.

 

Anh ấy nói: "Bà ngoại dặn rồi, bảo tôi thường xuyên đến nhà cậu chơi."

 

Thực ra tôi biết, cậu ấy sợ tôi tìm đến cái c/h/ế/t.

 

Tôi và Hứa Tiêu đã yêu nhau bảy năm, sắp bước vào lễ đường

 

Gia đình họ đối xử với tôi rất tốt, giúp tôi chữa trị bệnh trầm cảm, coi tôi như một thành viên của gia đình Hứa.

 

Khương Ngôn của năm 2023, lại không hề cô đơn.

 

Tôi không nhịn được mỉm cười, nhưng cười rồi lại cười, nước mắt lại lăn dài, khiến tôi gào khóc.

 

Vào mùa thu năm 2015 ở không gian kia, tôi đã không thể cứu được bà ngoại, nhưng bà ngoại lại tặng cho tôi một món quà.

 

Bà tùy tiện gieo một hạt giống trong lòng chàng thiếu niên kia, và nhiều năm sau, hạt giống đó nảy mầm bén rễ, lớn thành cây, che mưa chắn gió cho cháu gái của bà.

 

"Thật hy vọng trên thế giới này có thêm nhiều người yêu thương Ngôn Ngôn nhà chúng ta."

 

Đã có nhiều người yêu thương cháu rồi, bà ngoại, nhưng bà vẫn ở lại mùa thu năm 2015.

 

Bà ngoại, bà ngoại...

 

Tôi khóc đến nghẹn thở, làm ảnh hưởng đến vết thương, m/á/u nhanh chóng trào ra, làm ướt băng gạc.

 

Hứa Tiêu hoảng sợ túm lấy vai tôi: "Ngôn Ngôn, em sao vậy Ngôn Ngôn?"

 

Tôi ôm chặt lấy anh, khóc không thành tiếng.

 

"Hứa Tiêu, em nhớ bà ngoại quá."

 

7

 

Trên cổ tay vẫn quấn băng thấm m/á/u.

 

Hứa Tiêu đưa tôi đến nghĩa trang.

 

Tháng tư, trời nắng chan hòa, chim chóc líu lo.

 

Di ảnh của bà ngoại đối diện với những hàng tùng bách xanh tươi, nụ cười hiền từ và ấm áp.

 

Ba nén hương được kính cẩn cắm trong lư hương.

 

Hứa Tiêu vừa đốt giấy tiền vàng mã, vừa luyên thuyên không ngớt: "Bà ngoại, Khương Ngôn đáng yêu đến mức rơi cả vàng cả bạc rồi, mẹ cháu cứ bảo cháu bắt nạt cô ấy. Ông trời biết đấy, cháu học Thái quyền mười năm, trước mặt Khương Ngôn, chỉ có bị đ/á/n/h thôi. Bà mau khuyên nhủ cháu gái bà đi, bảo cô ấy sau này nương tay với cháu một chút."

 

Tôi vừa cười vừa khóc, run rẩy giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve di ảnh của bà ngoại.

 

Bà ngoại à, nếu bà thực sự có thể mắng cháu vài câu thì tốt quá.

 

Dù là gặp nhau trong mơ cũng được mà?

 

Tôi lau khô nước mắt, lấy điện thoại ra, mở khung cảnh đường phố của Baidu Maps, đưa cho Hứa Tiêu xem.

 

"Anh xem, áo màu xanh nhạt mà bà ngoại em mặc lúc đó, giống hệt như trên di ảnh, bà luôn tiết kiệm như vậy."

 

Nước mắt lại rơi xuống, nhỏ lên màn hình.

 

Tôi đưa tay lên lau, nhưng lại cảm thấy có một sức mạnh không thể cưỡng lại, hút tôi vào.

 

Khoảnh khắc này của năm 2023, thời gian dừng lại.

 

Hứa Tiêu duy trì tư thế lau nước mắt cho tôi, môi hơi hé mở, nhưng âm thanh bị đóng băng.

 

Trong nghĩa trang, bóng cây lay động dừng lại, gió nhẹ cũng dừng ở giữa không trung.

 

Mọi thứ đều thu nhỏ lại nhanh chóng, thu nhỏ thành một điểm không thể nhìn thấy.

 

Tôi nặng nề rơi xuống, rồi lại rơi xuống...

 

Rơi xuống mùa thu năm 2015, vào phòng ngủ của Khương Ngôn học sinh cấp ba.

 

Tôi mở mắt ra.

 

Đồng hồ báo thức còn chưa kêu, tôi đã vươn tay tắt nó đi.

 

Tôi trở mình xuống giường, từ sâu trong ngăn kéo lấy ra ví tiền, đổ hết tiền ra.

 

Ba trăm bảy mươi chín tệ, cả tiền giấy lẫn tiền xu.

 

Tôi nhét hết tiền vào túi áo đồng phục, nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt.

 

Bà ngoại bước ra khỏi bếp, ngạc nhiên: "Hôm nay lại không ngủ nướng à?"

 

Tôi đi tới, ôm chặt lấy bà lão nhỏ bé.

 

Nước mắt tuôn ra như mưa, nhỏ xuống cổ tay tôi láng mịn không có sẹo.

 

Bà ngoại nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, như lúc nhỏ hát ru tôi ngủ.

 

Đứa trẻ mồ côi bị bỏ rơi không có bố mẹ, nhưng nó có bà ngoại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà ngoại biết hát, dỗ dành cháu bé ngủ say.

 

Bà ngoại sẽ đứng chắn trước mặt cháu gái, giống như bất kỳ bậc cha mẹ nào, lấy thân mình làm lá chắn, chống lại tất cả phong sương trên đời.

 

Nhưng lần này, xin hãy để cháu đứng chắn trước mặt bà.

 

"Sao thế, gặp ác mộng à?" Bà ngoại hỏi một câu hỏi giống hệt như ở không gian kia.

 

Tôi dùng mu bàn tay lau sạch nước mắt, mỉm cười nói: "Nước rửa mặt b.ắ.n vào mắt ạ."

 

Bà ngoại cười híp mắt: "Bà làm bánh bao nhân thịt bò miến rồi, thơm lắm đấy."

 

Tôi ăn ngấu nghiến bánh bao, đột nhiên nhớ đến lời của Hứa Tiêu, ngẩng đầu lên: "Bà ơi, bánh bao còn nhiều không ạ? Bà có thể gói cho con thêm mấy cái được không?"

 

Túi nilon đã gói xong bánh bao nhân thịt bò miến.

 

Bà ngoại dùng thìa khuấy nồi cháo trắng nóng hổi.

 

Tôi ngậm chiếc bánh bao cuối cùng trong miệng, vội vàng ra khỏi nhà.

 

Buổi sáng hôm nay, tuyệt đối, tuyệt đối không thể gặp kẻ ở trên tầng.

 

Bà ngoại đi theo phía sau: "Cháo không uống à?"

 

Tôi quay đầu lại, ôm chặt lấy bà ngoại một cái: "Không uống ạ. À, tối nay trường con có hoạt động, con ở lại trường, không về đâu ạ, bà nhớ khóa kỹ cửa, dùng ghế chặn cửa lại."

 

Bà ngoại bật cười: "Con đúng là xem phim nhiều quá rồi... Con tự chăm sóc bản thân cho tốt nhé!"

 

Tôi lao xuống cầu thang.

 

Dưới lầu không có Tư Giai.

 

Cũng không có chiếc xe hơi màu đen.

 

Càng không có khuôn mặt ghê tởm ngồi trong xe.

 

Trên đường phố buổi sáng, công nhân vệ sinh môi trường chậm rãi quét lá rụng.

 

Cô bán bánh nếp đẩy xe gỗ ra, vươn tay bẻ một cành quế, cài lên ống tre trên xe.

 

Còn tôi, bước lên chuyến xe buýt đầu tiên.

 

8

 

*Vì có ảnh hưởng của kiếp trước, xưng hô sẽ được thay đổi thành “anh” khi nữ chính nghĩ về nam chính, nhưng sẽ giữ nguyên là “cậu” trong đối thoại trực tiếp*

 

Tôi đưa bánh bao nhân thịt bò miến cho Hứa Tiêu.

 

Anh vô cùng kinh ngạc: "Sao cậu biết tôi thèm thuồng bữa sáng của cậu lâu rồi?"

 

Tôi nhìn chằm chằm vào mái tóc đỏ rượu của anh, một hàng bảy chiếc khuyên tai sáng lấp lánh, trong lòng nói: Tôi không chỉ biết anh muốn ăn bánh bao, tôi còn biết sau này anh sẽ là một kẻ sợ vợ.

 

Tuy nhiên, tôi không nói gì cả, chỉ hỏi anh: "Vậy cậu có muốn ăn không?"

 

Anh ho khan một tiếng, thản nhiên nhận lấy bánh bao, nói: "Muốn!"

 

Tôi chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Vậy buổi trưa cậu đi cùng tôi trèo tường."

 

Hứa Tiêu rất thuận miệng đồng ý.

 

Đi đến cạnh tường, anh chạy đà thị phạm: "Cậu cứ như này, chạy vài bước, rồi đạp một cái, là lên được thôi."

 

Tôi bình tĩnh nói: "Cậu ngồi xuống đi."

 

Hứa Tiêu: "?"

 

Tôi nói: "Với đôi chân ngắn ngủn của mình, muốn một mình vượt tường đỏ ra ngoài rất khó khăn, cho nên, tôi cần phải đạp lên người cậu."

 

Hứa Tiêu ngẩn người, gãi đầu, lẩm bẩm: "Luôn cảm thấy câu này phải là lời thoại của mình mới đúng..."

 

Nhưng anh vẫn rất ngoan ngoãn ngồi xuống bên tường.

 

Đôi bàn tay thon dài đan vào nhau, ngẩng đầu lên ra hiệu với tôi: "Trước tiên đạp lên tay, rồi đạp lên vai, cẩn thận đừng ngã đấy."

 

Tôi đạp lên vai anh, anh đưa tay ra đỡ lấy bắp chân tôi, rồi từ từ đứng dậy.

 

Giống như năm 2015 ở không gian kia, anh đội mái tóc màu nổi loạn nhất, nhưng lại làm những việc dịu dàng nhất.

 

Tôi ngồi trên tường, đưa tay ra với anh: "Mau lên đi."

 

Hứa Tiêu lại do dự: "Cậu đừng nói là cậu muốn dẫn tôi đi gặp mặt bạn trên mạng đấy nhé? Nói cho cậu biết, tôi không làm bóng đèn đâu."

 

Tôi sắp tức đến bật cười: "Bảo vệ sắp đến rồi, cậu không nhanh lên, sẽ bị bắt đến phòng giáo dục đấy."

 

Hứa Tiêu ngớ người: "Không thể nào, giờ nghỉ trưa bảo vệ không bao giờ đến sân thể dục, cậu..."

 

Lời còn chưa dứt, từ xa đã truyền đến tiếng của bảo vệ: "Ê! Hai người kia, làm gì đấy?!"

 

Hứa Tiêu ngạc nhiên quay đầu lại, rồi nhanh chóng chạy đà, đạp tường, nhanh nhẹn nhảy xuống.

 

Lưu loát như nước chảy mây trôi, liền mạch không gián đoạn.

 

Sau đó anh dang tay với tôi: "Khương Ngôn, nhảy nhanh đi, tôi sẽ đỡ được cậu..."

 

Chưa đợi anh nói hết, tôi đã nhảy xuống.

 

Vững vàng, rơi vào vòng tay anh.