[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi đau đớn gào khóc.
"Đừng bỏ cháu đi, bà ngoại..."
Ánh mắt bà ngoại mất tiêu cự, mấp máy môi, như muốn nói gì đó.
Tôi run rẩy áp tai lại, nghe thấy bà nói: "Ngôn Ngôn, chạy..."
Tôi ngây người một giây, ôm chặt bà, khóc lớn.
Bà giơ tay lên, dường như muốn lau nước mắt cho tôi.
Nhưng mới nâng cao được vài tấc, đã bất lực rơi xuống.
Ngoài cửa sổ có pháo hoa rực rỡ bay lên không trung, ánh sáng lộng lẫy bao trùm bầu trời.
Tiếng xe cứu thương hú vang vọng tới.
Nhưng bà ngoại, đã vĩnh viễn nhắm mắt.
6
Tôi đột ngột tỉnh giấc.
Toàn thân đẫm mồ hôi, thở dốc từng ngụm lớn.
Màn hình điện thoại vẫn sáng, khung cảnh đường phố của Baidu Maps hiện lên rõ ràng.
Bà ngoại mặc chiếc áo màu xanh nhạt đã bạc màu, khom lưng, chăm chú xem người khác chơi cờ tướng.
Tôi lại trở về năm 2023 rồi.
Tôi điên cuồng ấn vào điện thoại, cố gắng một lần nữa trở về mùa thu năm 2015.
Nhưng, điện thoại vẫn trơ ra.
Không có màn hình d.a.o động đột ngột, không có lực hút không thể cưỡng lại.
Động tác của tôi càng lúc càng dữ dội, ra sức chọc vào màn hình, cuối cùng bất lực trượt xuống: "Xin cậu, hãy cho tôi quay lại, xin cậu..."
Điện thoại tắt màn hình, phản chiếu một khuôn mặt tái nhợt.
Khuôn mặt của Khương Ngôn 25 tuổi.
Cô đơn, không có người yêu, không có bất kỳ quyến luyến nào, khuôn mặt của Khương Ngôn.
Luôn nhắc nhở tôi, tôi không thể cứu được bà ngoại, tôi là một phế vật.
Tôi vùi đầu vào đầu gối, im lặng khóc.
Nhớ lại trong xe buýt ở không gian kia, bà ngoại để tôi làm nũng ôm bà, cười híp mắt xoa đầu tôi.
Bà nói, thật hy vọng trên đời có thêm một người yêu thương Ngôn Ngôn của chúng ta.
Hết rồi, bà ngoại, không còn ai nữa rồi.
Tôi chân trần xuống giường, đi vào phòng tắm, xả đầy một bồn nước ấm.
Cách c/h/ế/t mà tôi đã nghĩ kỹ từ nhiều năm trước, cuối cùng cũng có thể dùng đến trong ngày hôm nay.
Tôi cầm dao, rạch lên da thịt.
Ý thức dần dần tan rã.
Dường như có tiếng mở cửa, còn có người nói: "Tôi về rồi đây."
Chắc là ảo giác thôi.
Nước ấm vẫn chảy ào ào.
Có tiếng bước chân đi về phía phòng tắm, người đó trêu ghẹo nói: "Ồ, ban ngày ban mặt tắm thơm tho, xem ra tôi không thể từ chối thịnh tình này rồi."
Ảo giác gì mà chân thật thế?
Tôi cố sức muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt lại không nhấc lên được.
Cửa mở ra, giọng nói cà lơ phất phơ của người đó lập tức đổi giọng, lo lắng và hoảng sợ: "Khương Ngôn! Khương Ngôn!"
Quen quá... Rốt cuộc, đã nghe ở đâu rồi?
……
Khi ý thức phục hồi, mũi tôi ngập tràn mùi thuốc khử trùng.
Bên cạnh có người rất tức giận.
"Con có biết nhát d/a/o đó sâu đến mức nào không? Đã biết bạn gái bị trầm cảm, thì nên quan tâm đến cảm xúc của cô ấy nhiều hơn! Cô ấy suýt chút nữa là c/h/ế/t rồi!"
Tôi mở mắt ra.
Nhìn thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc.
Mái tóc đỏ dựng đứng đã biến thành màu đen ngoan ngoãn, một hàng bảy chiếc khuyên tai đều đã được tháo xuống.
Chàng thiếu niên vốn không có dáng vẻ đàng hoàng kia, vai đã rộng hơn, dáng người đã cao hơn, giờ phút này đang cúi đầu không nói một lời chịu mắng.
Hứa Tiêu của năm 2023.
Bên cạnh có một nữ bác sĩ trung niên, vẫn đang liên thanh mắng hắn.
Tôi khó khăn mở miệng: "Đừng mắng cậu ấy nữa, là tôi tự muốn tìm c/h/ế/t."
Nữ bác sĩ nghe thấy giọng nói của tôi, lập tức cúi đầu nhìn xuống, giọng điệu đặc biệt dịu dàng: "Ngôn Ngôn, con tỉnh rồi à?"
Tôi hoàn toàn không quen cô ấy...
Cô ấy lo lắng sờ trán tôi: "Không đến mức đó chứ, mất m/á/u quá nhiều sẽ không dẫn đến mất trí nhớ..."
Bàn tay cô ấy chạm vào da tôi vào khoảnh khắc đó, vô số ký ức ùa về.
Cạch, cạch.
Bánh răng thời gian nhanh chóng đảo ngược, ký ức mới như tuyết lở, phủ lên ký ức cũ.
Hứa Tiêu bực mình nói: "Mẹ, mẹ là bác sĩ khoa xương ở đây giả làm bác sĩ khoa thần kinh cái gì? Mau đi gọi bác sĩ chủ trị đến đây đi!"