Có Một Tên Công PAYLAK Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 75: Cuộc Chiến Ultraman - phần 1



Những ngày này tuyết rơi thật sự rất dày, bước chân ra ngoài là lún sâu đến tận cổ chân, nhiệt độ cũng xuống đến mười mấy độ âm, lạnh buốt.

Nhưng có lẽ mùa đông này là mùa đông ấm áp nhất mà Tạ Trọng Tinh từng trải qua, bởi vì có lò sưởi ấm, còn có cả Tần Chung Việt bên cạnh.

Cổ phiếu mà Tần Chung Việt bảo y mua trong mùa đông này bỗng nhiên tăng trưởng rất nhanh, chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, năm mươi vạn y bỏ ra đã tăng lên thành ba triệu.

Tần Chung Việt đắc ý khoe khoang với Tạ Trọng Tinh: "Tôi đã bảo là sẽ tăng mà, đúng không? Nhưng bây giờ cậu đừng bán vội nhé, năm sau còn tăng nhiều hơn nữa đấy."

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Sao cậu chắc chắn vậy?"

Tần Chung Việt lập tức ra vẻ thần bí nói: "Bởi vì tôi là con cưng của trời mà, cho nên tôi có thể tiên đoán tương lai đó!"

Tạ Trọng Tinh khẽ nhướng mày: "Tiên đoán tương lai? Tôi không tin."

Tần Chung Việt nói: "Sao cậu vẫn không tin thế, hổng phải đã kiếm được tiền rồi sao?"

"Cũng có thể là do cậu may mắn thôi." Tạ Trọng Tinh nghiêm túc nói.

Tần Chung Việt không phục cãi lại: "Không thể nào là may mắn được!"

Tạ Trọng Tinh tìm lý do giúp hắn: "Vậy thì chắc là cậu có tin tức nội bộ."

Tần Chung Việt bực bội chỉ trích: "Cậu không tin tưởng tôi gì cả."

Tạ Trọng Tinh nghẹn lời, một lát sau mới nói: "Được rồi, tôi tin cậu."

"Nghe miễn cưỡng quá hà," Tần Chung Việt nói.

Hắn nghĩ ngợi một chút rồi lấy ra một tấm bản đồ, trải rộng ra, vẻ mặt trầm ổn nói: "Tôi đã mua mảnh đất ở đây rồi, nói thật, ở nước mình, trong thời gian ngắn, đất đai mới là thứ kiếm tiền nhanh nhất. Nếu có chính sách ưu đãi của chính phủ, giá trị mảnh đất này sẽ tăng vọt gấp hàng trăm lần. Việc cậu cần làm là mua mảnh đất này trước khi những người trên kia nghĩ ra chính sách."

Hắn chỉ vào một vị trí, hạ giọng nói với Tạ Trọng Tinh: "Đầu năm sau mảnh đất này sẽ có chính sách ban xuống đấy. Cậu xem này, vị trí địa lý rất tốt, rất thích hợp để xây sân bay, khu thương mại hoặc là khu biệt thự cao cấp."

Tạ Trọng Tinh rất tán đồng cách nói của hắn. Đôi khi đầu tư là như vậy, đoán trước động thái chính sách của phía trên, một khi đoán đúng, giá trị bản thân sẽ tăng lên chóng mặt.

Tần Chung Việt lại chỉ vào một mảnh đất khác, dùng ngón tay khoanh tròn, trong giọng nói có một sự vui sướng cố gắng kìm nén: "Còn thành phố nhỏ này nữa, rất gần chúng ta, sau này người ở Kinh Đô ngày càng nhiều, thành phố này sẽ được sáp nhập vào phạm vi Kinh Đô, giá đất sẽ trực tiếp tăng gấp mấy chục, thậm chí cả trăm lần, cho nên tôi đã mua rất nhiều."

Tạ Trọng Tinh cảm nhận được sự vui vẻ phấn khích trong giọng điệu của hắn, có chút khó hiểu: "Là tin nội bộ hả?"

Tần Chung Việt tự tin nói: "Là trực giác của tôi!"

Tạ Trọng Tinh: "..."

Tạ Trọng Tinh âm thầm tự nhủ, cố gắng thuyết phục bản thân phải tin tưởng Tần Chung Việt, rồi mới bình tĩnh nói: "Vậy thì tốt quá ha."

Tần Chung Việt đột nhiên ngượng ngùng nói: "Sau này kiếm được tiền rồi, tôi đều đưa cậu hết, có được không?"

Giờ đây, Tạ Trọng Tinh lại có một cảm nhận không bình thường cho lắm về những lời này.

Y cảm thấy những lời tình cảm mà Tần Chung Việt nói ra đều không giống người thường.

Nhưng xét ở một khía cạnh nào đó, có lẽ là thực tế hơn? Hay là biết lo toan kinh tế cho gia đình hơn?

Tạ Trọng Tinh khẽ hắng giọng, dùng giọng điệu đùa giỡn nói: "Nếu cậu nói thế, thì tiền tiêu vặt của cậu một ngày một nghìn cũng không phải là không được."

Tần Chung Việt kinh ngạc: "Một nghìn một ngày á?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Đúng vậy, một nghìn một ngày."

Tần Chung Việt giả vờ từ chối: "Nhiều quá nhiều quá, tôi tiêu không hết đâu!"

Tạ Trọng Tinh nói: "Ồ, vậy thì vẫn là một ngày ba mươi nhé."

Tần Chung Việt: "..."

Tần Chung Việt nói: "Tôi nghĩ tôi vẫn có thể cố gắng thêm chút nữa..."

Tạ Trọng Tinh bật cười.

Dù y đã hiểu rõ quyết tâm và tình cảm của Tần Chung Việt, nhưng áp lực trong lòng y lại càng nặng nề hơn.

Bởi vì xuất thân của y không tốt, hơn nữa y còn là con trai.

Dù bố Tần Chung Việt rất hòa nhã với y, nhưng càng hòa nhã, gánh nặng trong lòng Tạ Trọng Tinh càng lớn.

Hình ảnh điên cuồng của mẹ Chung Nhất Minh vẫn ám ảnh trong tâm trí y.

Y không muốn vì giới tính nam của mình mà gây ra tổn thương cho Tần Chung Việt.

Nhưng y lại thực sự tham luyến tình cảm chân thành này của Tần Chung Việt, y không nỡ buông tay.

Vậy nên dù Tần Chung Việt chưa từng trực tiếp nói thích y cũng không sao, y có thể tạm thời đặt mối quan hệ của họ ở giai đoạn trước yêu đương, cứ đối xử với nhau như bình thường.

Y chỉ hy vọng bản thân có thể trở nên ưu tú hơn, ưu tú đến mức có thể sánh ngang với Tần Chung Việt, rồi sau đó sẽ trang trọng xin phép bố Tần Chung Việt chấp nhận cho họ ở bên nhau.

Tạ Trọng Tinh cũng trở nên bận rộn hơn, một khát vọng mãnh liệt chưa từng có trỗi dậy mạnh mẽ trong lòng y.

*

Hôm đó, Tạ Trọng Tinh lại nhận được tin nhắn của Thi Ngôn Dục.

Đúng vậy, một tháng này, Thi Ngôn Dục không vắng mặt một ngày nào, ngày nào cũng chuyển cho y hai vạn mốt, đến giờ trong thẻ của y đã có hơn sáu mươi vạn.

Đây đã không còn là một số tiền nhỏ nữa rồi, làm cho Thi Ngôn Dục rất bực bội: "Hôm nay chúng ta nhất định phải gặp nhau một lần, nếu không lương tâm cậu không thấy cắn rứt sao?"

Bởi vì Tạ Trọng Tinh vốn dĩ không có ý định nhận số tiền này, nên lương tâm y cũng không hề cắn rứt, y trả lời: "Không."

Thi Ngôn Dục tuy không dùng nhiều dấu chấm câu, nhưng trong lời nói đã không giấu nổi sự bực dọc: "Chuyện gần đây tôi nghe nói rồi, Tần Chung Việt đã cắt đứt với đám bạn bè xấu đó, đây là cơ hội để tôi tiếp tục tiến lên. Cậu đừng trốn tránh tôi, ngoan ngoãn để tôi theo đuổi, tôi sẽ tiếp tục tăng tiền cho."

Tạ Trọng Tinh: "..."

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu thật sự không thích Tần Chung Việt à?"

Thi Ngôn Dục nói: "Tôi thích cậu ta á? Cậu tưởng ai cũng giống như các người, thích đàn ông chắc? Tôi là trai thẳng."

Tạ Trọng Tinh nói: "Thế này đi, tôi làm một giao dịch với anh."

Thi Ngôn Dục hỏi: "Gì?"

Tạ Trọng Tinh nói: "Tôi dẫn Tần Chung Việt đến, hai người nói chuyện với nhau. Sau khi xong, nếu hai người không thể trở thành bạn bè, thì anh đừng phí công nữa."

Thi Ngôn Dục im lặng.

Tạ Trọng Tinh nói: "Anh không cần làm mọi chuyện phức tạp như vậy."

Thi Ngôn Dục nghiến răng nói: "Được."

Thế là Tạ Trọng Tinh nói chuyện này với Tần Chung Việt.

Tần Chung Việt nghe xong, theo bản năng muốn từ chối, hắn và Thi Ngôn Dục chẳng có gì để nói với nhau cả.

Bỗng hắn lại nhớ đến lời Tạ Trọng Tinh đã nói trước đó, bất mãn hỏi: "Có phải là cậu quên mất chuyện gì rồi không?"

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Chuyện gì?"

Tần Chung Việt ra sức ám chỉ: "Giữ thái độ ngó lơ ấy!"

Tạ Trọng Tinh nhớ ra rồi, y quả thật đã quên. Y nghĩ một lát rồi nói: "Cậu muốn tôi hứa với cậu chuyện gì?"

Tần Chung Việt chà xát tay, ngượng ngùng nói: "Chẳng phải cậu đã nói muốn cái gì cũng được sao?"

Tạ Trọng Tinh không hiểu sao có chút căng thẳng: "Ừ, gì cũng được."

Tần Chung Việt hắng giọng, hạ thấp giọng, nhỏ nhẹ nói: "Chuyện hơi người lớn cũng được, đúng không?"

Tạ Trọng Tinh cố tỏ ra bình tĩnh nói: "Ừ, được."

Tần Chung Việt ôm lấy y, ghé vào tai y thì thầm: "Vậy cậu xem phim với tôi nhé?"

Tạ Trọng Tinh: "..."

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"

Tần Chung Việt đáp: "Chỉ vậy thôi."

Tạ Trọng Tinh nói: "Thật ra cậu có thể đòi hỏi chuyện gì đó... người lớn hơn một chút."

Tần Chung Việt: "Xem phim cả đêm á?"

Tạ Trọng Tinh: "..."

Tạ Trọng Tinh hỏi: "Cậu thấy xem phim cả đêm là rất người lớn à?"

Tần Chung Việt lùi lại vài bước, gật đầu vô cùng nghiêm túc: "Siêu cấp người lớn luôn! Xem cả đêm, thế thì dâm đãng hạ lưu biết bao!"

Tạ Trọng Tinh mặt không cảm xúc giơ ngón tay cái với hắn: "Cậu đúng là một chàng trai tân trong sáng."

Tần Chung Việt thẹn thùng nói: "Đừng khen tôi, tôi cảm thấy tôi sắp không còn nữa rồi."

Tạ Trọng Tinh: "?"

Tần Chung Việt đáp: "Bởi vì cậu sẽ vô tình nhẫn tâm chiếm đoạt sự trong trắng của tôi." Vừa nói, hắn vừa xấu hổ che mặt.

Tạ Trọng Tinh: "..."

Tạ Trọng Tinh lộ vẻ mặt "không có loại ham muốn tục tĩu đó" mà rằng: "Không, tôi sẽ không, tôi không muốn phá thân xử nam của cậu đâu, cậu không xứng."

Tần Chung Việt: "?"

Tần Chung Việt nghiêm túc: "Cậu không thể nói như vậy được, hãy tự tin vào bản thân một chút, trên đời này chỉ có cậu mới xứng đáng làm ô uế tôi! Chỉ có cậu thôi!"

Tạ Trọng Tinh: "..."

Mẹ nó. Lần đầu tiên trong lòng y văng tục.

Có lẽ vì sắc mặt Tạ Trọng Tinh không tốt, cuối cùng Tần Chung Việt vẫn đồng ý cùng y đi gặp Thi Ngôn Dục.

Bây giờ, Tần Chung Việt không còn mấy hứng thú giao du, thậm chí còn bắt đầu không hiểu sao mà để ý đến cái nhìn của những người xung quanh về Tạ Trọng Tinh.

Vậy nên khi gặp mặt, thấy Thi Ngôn Dục mở cửa xe cho Tạ Trọng Tinh, ấn tượng của hắn về Thi Ngôn Dục tốt lên một chút.

Cũng tôn trọng Tinh Tinh đấy chứ, Tần Chung Việt nghĩ.

Nhưng rồi hắn nhanh chóng nhớ ra, cái tên Thi Ngôn Dục đáng ghét này, anh ta có ý đồ với Tạ Trọng Tinh! Thế là sắc mặt hắn lại trở nên khó chịu.

Tuy nhiên, trên đường đi Thi Ngôn Dục cũng không nói nhiều với họ, ba người lặng lẽ đến một nhà hàng tư nhân trang trí cổ điển tao nhã, định cùng nhau ăn bữa trưa.

Thi Ngôn Dục rất chu đáo, rót trà đưa nước cho Tạ Trọng Tinh, không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn. Anh ta muốn nói chuyện với Tần Chung Việt, nhưng chỉ được vài câu là đã có mùi thuốc súng, mà anh ta cũng không phải loại người cứ nhiệt tình mặt nóng dán mông lạnh người khác, nên anh ta đành nhẫn nhịn.

Tạ Trọng Tinh lên tiếng trước, y hỏi: "Hai người có gì muốn nói không?"

Tần Chung Việt hừ một tiếng: "Tôi với anh ta thì có gì để nói."

Thi Ngôn Dục vốn còn đang định cười, nghe câu này lập tức mặt mày lại cứng đờ.

Bầu không khí thật sự có hơi ngột ngạt, Tạ Trọng Tinh bèn chủ động nói: "Hai người có thể nói trước về ưu điểm của đối phương đi."

Tần Chung Việt có chút cay nghiệt nói: "Anh ta có ưu điểm hả? Tôi nghĩ mãi không ra."

Tạ Trọng Tinh nói: "Đẹp trai mà, chẳng phải anh ta rất đẹp trai đó sao?"

Tần Chung Việt: "..."

Tần Chung Việt chua chát nói: "Không cần cậu gợi ý đáp án cho tôi!"

Nói xong, Tần Chung Việt nhìn Thi Ngôn Dục, khó chịu nói: "Cũng tàm tạm, khéo tay, từng làm cho tôi con Ultraman Tiga bằng sắt."

Thi Ngôn Dục nói: "... Đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đó không phải Tiga, là Taro, đồ fan giả mạo Tiga."

______________ (chỉ được up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh)

Hết chương 75