Tần Chung Việt cãi: "Vậy tay nghề anh cũng chẳng ra gì, làm con Taro mà ra con Tiga."
Thi Ngôn Dục nói: "... Taro có sừng trâu, Tiga không có, là tự cậu nhận nhầm còn trách tôi làm không tốt?"
Tạ Trọng Tinh không ngờ lại có thể nghe hai người đàn ông trưởng thành tranh luận về Ultraman, nhất thời cứng họng không nói được gì. Y vội vàng cắt ngang họ: "Được rồi, Thi Ngôn Dục, anh nói thử ưu điểm của Tần Chung Việt xem."
Thi Ngôn Dục lạnh mặt nói: "Đẹp trai, mắt sạch sẽ như mắt nai, đối xử chân thành, thật thà, không nói dối, không qua loa, rất tôn trọng người khác..."
Tần Chung Việt ngơ ngác, hắn cắt ngang: "Khoan khoan khoan, anh muốn làm gì?"
"Gì mà tôi muốn làm gì?" Thi Ngôn Dục hỏi ngược lại.
Tần Chung Việt lớn tiếng: "Sao anh lại khen tôi như thế?"
Thi Ngôn Dục đáp: "Những gì tôi nói chẳng lẽ không phải sự thật sao?"
"..." Tần Chung Việt nói: "Tuy là sự thật, nhưng từ miệng anh nói ra lại có gì đó sai sai."
Thi Ngôn Dục im lặng.
Tạ Trọng Tinh lại lên tiếng: "Vậy giờ nói đến khuyết điểm của nhau đi."
Tần Chung Việt nói: "Anh đối xử với người khác không chân thành, ngoài mặt một kiểu, sau lưng lại một kiểu khác."
Thi Ngôn Dục biện bạch: "Nhưng tôi luôn đối xử tốt với cậu."
Tần Chung Việt nhất thời nghẹn lời, vào thời điểm này Thi Ngôn Dục còn chưa đối đầu gay gắt với hắn, anh ta nói vậy cũng không sai.
Tần Chung Việt nói: "Anh là người tâm lý u ám, không muốn thấy người khác tốt hơn mình."
Thi Ngôn Dục đáp trả: "Đúng là tôi có tâm lý u ám, tôi không muốn thấy những người tôi ghét sống tốt, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ về cậu như vậy."
Tần Chung Việt cảm thấy phong cách của anh ta không đúng lắm, hắn có chút không tiếp chiêu được nữa, không nói tiếp được.
Nhưng hắn vẫn kiên cường nói tiếp: "Anh còn lừa người, thích nói dối."
Thi Ngôn Dục hỏi: "Tôi lừa ai?"
Tần Chung Việt nói: "Chính là mẹ anh, chưa nói đến xuất thân của anh, đây là chiếm đoạt tổ ấm của người khác, là không đúng."
Thi Ngôn Dục: "Ồ, thì ra cậu vẫn để ý chuyện này, cảm thấy tôi là con riêng, chiếm đoạt tài sản là không đúng phải không?"
Tần Chung Việt im lặng.
Thi Ngôn Dục nói: "Hoàng tử bé à, cậu nghĩ tôi muốn thế chắc? Tình hình gia đình tôi cậu từng thật sự hiểu rõ sao?"
Tần Chung Việt đáp: "Mọi người đều đồn ầm lên rồi, tôi hiểu rõ."
Thi Ngôn Dục cười lạnh: "Cậu nghĩ mẹ tôi thật sự không biết tôi là con riêng sao? Tôi nói cho cậu biết, bà ấy biết."
Tần Chung Việt ngẩn người, Thi Ngôn Dục nói: "Hai đứa em trai em gái tôi đều không ra gì, một đứa chỉ có một bên tinh hoàn, một đứa thì vô tinh trùng, đều không thể sinh con, đứa em gái thì chậm phát triển, có bệnh tâm thần."
"Ngoài tôi ra, bố tôi còn có năm đứa con riêng nữa. Mẹ tôi biết tôi là con riêng mà vẫn đối tốt với tôi, coi tôi như con ruột, cũng chỉ là để đấu đá với những người phụ nữ bên ngoài kia thôi."
Tần Chung Việt: "..."
Hắn nhất thời bối rối: "Ý gì? Anh nói mẹ anh biết anh là con riêng á??"
Thi Ngôn Dục trả lời: "Đúng vậy, tôi cứ tưởng bà ấy không biết, nhưng sau này tôi phát hiện ra, bà ấy biết hết, hơn nữa còn biết rõ chuyện bố tôi lăng nhăng bên ngoài."
Tần Chung Việt: "..."
Ôi, loạn... loạn ghê ta ơi, đúng là thế giới của người lớn có khác.
Thi Ngôn Dục nói: "Nếu tôi không tranh giành, bà ấy sẽ lập tức bỏ rơi tôi, sẽ không coi tôi là con ruột. Nếu tôi không tranh giành, nhà họ Thi sẽ bị đám con riêng bên ngoài kia chiếm mất, cậu nghĩ hai đứa em tôi sẽ sống tốt sao? Ít nhất nếu tôi có được nhà họ Thi, tôi sẽ bảo đảm chúng nó cả đời vô lo, làm lá chắn cho chúng nó."
Tần Chung Việt: "... Vậy mẹ ruột anh thì sao?"
Thi Ngôn Dục nói: "Mẹ ruột tôi đã vơ vét đủ tiền của bố tôi rồi bỏ đi rồi, tôi đã hai năm không gặp bà ấy."
Tần Chung Việt nói: "Nói vậy, anh còn thành người tốt được à?"
Thi Ngôn Dục cảm thấy câu này của hắn đang mỉa mai mình, nhưng cũng không muốn tranh cãi với Tần Chung Việt, anh ta chỉ lạnh lùng nói: "Hoàng tử bé này, thế giới hào môn không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Tình thân, tình yêu đều là thiểu số, chỉ có quan hệ lợi ích mới là bền chặt và lâu dài nhất."
Tần Chung Việt im lặng.
Thi Ngôn Dục lại lên tiếng: "Tôi cứ tưởng với quan hệ của chúng ta, không đến mức cậu vì chuyện này mà tuyệt giao với tôi. Tôi muốn hỏi rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?"
Khí thế của Tần Chung Việt đã yếu đi nhiều, hắn nhỏ giọng nói: "... Bọn họ nói anh chỉ chơi với tôi là vì tôi giàu nhất, hơn nữa anh còn cùng bố hợp tác lừa gạt bác gái, nhân phẩm có vấn đề, chơi với anh chẳng khác nào rước họa vào thân."
Thi Ngôn Dục cạn lời: "Tôi không chơi với bọn họ là vì bọn họ chơi quá bẩn. Mười hai tuổi đã chơi gái, lừa gạt tình cảm phụ nữ, một người có đôi có cặp, mấy người cùng hưởng, thật sự là có bệnh. Bọn họ mọc đủ lông đủ cánh chưa mà đã đi chơi gái, còn chơi bời đến thế. Tôi còn thấy lạ là sao cậu có thể làm bạn với bọn họ đấy, người ta thì chơi gái, cậu thì chơi mô hình thủ công Ultraman Iron Man???"
Tần Chung Việt: "..."
Mặt Tần Chung Việt đỏ bừng, xấu hổ giận dữ nói: "Anh khinh thường mô hình Iron Man của tôi à? Phiên bản giới hạn đấy, mấy vạn tệ một con đấy! Đắt lắm đấy nhá!"
Thi Ngôn Dục nói: "Không chỉ thế, cậu còn chơi game, trượt ván, tập tạ, tham gia thi bơi, tham gia đội đạp xe, học bắn cung, học bowling..."
Anh ta đếm từng thứ một, cuối cùng nói: "Cậu rất khác biệt, ở một mức độ nào đó, cậu có sự kiên trì của riêng mình, rất kiên nhẫn."
Tần Chung Việt bị anh ta khen đến đỏ mặt, hắn nói: "Anh đừng tưởng nói thế là tôi tha thứ cho anh đấy nhé, đồ tiểu nhân sau lưng, chắc chắn đã nói xấu tôi không ít!"
Thi Ngôn Dục nói: "Tôi chưa từng nói xấu cậu."
Anh ta nghĩ nghĩ rồi nói: "Cùng lắm thì nói cậu là đồ ngốc, lại có thể chơi được với đám bạn bè xấu xa đó."
Tần Chung Việt nói: "Anh mới là đồ ngốc."
Tạ Trọng Tinh nhìn Tần Chung Việt, nói: "Cậu học nhiều thứ như vậy sao?"
Tần Chung Việt trả lời: "Đúng á."
Hắn dường như cảm nhận được ánh sáng trong mắt của Tạ Trọng Tinh, vô thức ưỡn ngực nói: "Phát triển nhiều sở thích, cuộc sống lành mạnh! Như vậy tôi mới sống lâu trăm tuổi được chứ!"
Tạ Trọng Tinh liếc nhìn Thi Ngôn Dục, dù Thi Ngôn Dục vẫn luôn bày tỏ lòng chân thành với Tần Chung Việt, nhưng những lời sau đó, Tạ Trọng Tinh luôn cảm thấy Thi Ngôn Dục có chút cố ý nói trước mặt y.
Lấy danh nghĩa một người bạn cũ để vạch trần sự trong sáng của Tần Chung Việt, nhằm mục đích lấy lòng y sao??
... Dù sao cũng tốt hơn đám Lê Quân nhiều.
Tạ Trọng Tinh không thể phủ nhận mình thật sự vui vẻ hơn vì những lời này, nhưng cũng có chút khó chịu, vì những điều này y đều không biết.
Thi Ngôn Dục nói tiếp: "Cậu còn chưa từng chạm vào phụ nữ, cũng chưa từng chạm vào người đàn ông nào khác, trước đây cậu vẫn là trai tân."
Tần Chung Việt tự hào nói: "Bây giờ tôi vẫn vậy!"
Thi Ngôn Dục nhìn cậu, rồi lại nhìn Tạ Trọng Tinh, nghi hoặc: "... Bây giờ có lẽ không cần phải vậy nữa đâu nhỉ?"
Tạ Trọng Tinh: "..."
Thi Ngôn Dục lại nói: "Tôi cũng là trai tân."
Tần Chung Việt: "??? Anh vậy mà cũng là á?!"
Hắn giơ tách trà lên, lớn tiếng: "Vì liên minh trai tân của chúng ta, cheers!"
Tạ Trọng Tinh: "..."
Y nhìn vẻ mặt kiêu hãnh của Tần Chung Việt, thật sự rất nghi ngờ, nhỡ đâu một ngày nào đó thật sự phá vỡ thân xử nam của hắn, liệu hắn có sống mà không còn gì luyến tiếc nữa hay không.
Tạ Trọng Tinh mặt không cảm xúc giơ tách trà lên, cùng Thi Ngôn Dục chạm cốc với hắn.
Dường như việc cùng là trai tân đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, thái độ của Tần Chung Việt đối với Thi Ngôn Dục tốt hơn nhiều, bởi vì hắn nhớ ra kiếp trước Thi Ngôn Dục khá giữ mình, không có tin đồn nào về đời tư hỗn loạn của anh ta.
Khi quan hệ tốt cũng chưa từng thấy Thi Ngôn Dục lăng nhăng chuyện nam nữ, có thể thấy anh ta không nói dối.
Một chàng trai biết quý trọng bản thân, không tùy tiện trao thân xác sẽ không tệ đến nỗi nào đâu!
Nếu anh ta không nói xấu mình, hắn cũng không phải là không thể tha thứ cho anh ta. Tần Chung Việt nghĩ.
Thế là giọng điệu của hắn cũng trở nên thân thiện hơn: "Vậy bây giờ anh vẫn chưa có đối tượng à?"
Thi Ngôn Dục nói: "Không có thời gian, phải học, phải làm việc, phải dọn dẹp mớ hỗn độn cho mấy đứa em."
Tần Chung Việt đồng cảm: "Anh cũng bận rộn ghê ha."
Thi Ngôn Dục nói: "Gần đây cậu chẳng phải cũng rất bận sao, livestream làm lớn như vậy, còn mời cả minh tinh quảng bá, có thu hồi vốn được không?"
Hai người càng nói càng hợp ý, trực tiếp đổi trà thành rượu, vui vẻ uống cạn chén.
Đến khi tàn cuộc, Tần Chung Việt mặt đỏ bừng vỗ vai Thi Ngôn Dục: "Không ngờ anh cũng không tệ, là tôi trách lầm anh rồi."
Thi Ngôn Dục đã rèn luyện tửu lượng trên bàn nhậu rồi, uống nhiều như vậy cũng không thấy say, ánh mắt rất tỉnh táo. Anh ta móc điện thoại ra: "Thêm bạn bè đi, cả danh sách đen cũng bỏ tôi ra luôn."
Tần Chung Việt nhất nhất làm theo, lè lưỡi nói: "Con Ultraman Tiga anh làm cho tôi tôi vẫn giữ đấy, để ở phòng game tại nhà, tôi không vứt đâu."
Thi Ngôn Dục: "Đó là Taro... Thôi kệ, cậu vui là được."
Tạ Trọng Tinh đỡ Tần Chung Việt, trong lòng nghĩ, thật sự không thể để hắn uống rượu nữa, tửu lượng của hắn chả ra gì cả.
Ngoài mặt y hỏi: "Anh uống rượu thế này, đừng lái xe nữa, gọi người lái hộ chưa?"
Thi Ngôn Dục trả lời: "Gọi rồi, hai người đi đường cẩn thận."
Tần Chung Việt quá nặng, Tạ Trọng Tinh gọi tài xế đến, cùng tài xế hợp lực mới nhét được hắn vào xe.
Đến khi ngồi vào xe, Tạ Trọng Tinh mới phát giác cả người mình đều toát mồ hôi, trong xe hơi ấm rất mạnh, y không nhịn được cởi áo khoác ngoài ra.
Tần Chung Việt đột nhiên nghiêng người sang, giọng nói dinh dính gọi y: "Vợ ơi ~"
Tạ Trọng Tinh khựng lại, theo bản năng liếc nhìn phía trước, vách ngăn đã được hạ xuống từ lâu, dù chỉ là một lớp ván mỏng nhưng hiệu quả cách âm rất tốt.
Tạ Trọng Tinh vẻ mặt bình tĩnh ghé sát lại, khẽ hỏi: "Cậu gọi tôi là gì?"
Tần Chung Việt cũng học theo y, hạ thấp giọng gọi: "Vợ ơi ~"
Tim Tạ Trọng Tinh đập thình thịch, cả người nóng ran lên: "Cậu gọi lại lần nữa xem?"
Tần Chung Việt lại không gọi nữa, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm Tạ Trọng Tinh.
Tạ Trọng Tinh nhìn thẳng vào mắt hắn, dường như lạc sâu vào đôi mắt thâm tình hơn bình thường rất nhiều của hắn.
Gương mặt trắng lạnh của Tần Chung Việt bị hơi men nhuộm thành màu ửng hồng như ráng chiều, hắn cố gắng mở to mắt, giọng điệu nghiêm túc nói: "Không phải, cậu không phải là vợ tôi, vợ tôi là con trai!"
Tạ Trọng Tinh: "?"
Tần Chung Việt đẩy y ra: "Cậu đừng có lại đây, đây là phòng tôi, cậu mau đi đi."
Tạ Trọng Tinh: "..."
Y cố ý đưa tay sờ soạng thử chỗ hiểm của Tần Chung Việt, Tần Chung Việt lập tức gạt tay y ra, tủi thân kêu lên: "Đừng có sờ lung tung, chỗ này chỉ có vợ tôi được dùng! Điện thoại của tôi đâu, tôi gọi điện thoại bảo vợ tôi đến!"
Vừa nói, hắn vừa mò lấy điện thoại: "Số điện thoại của vợ tôi là gì nhỉ, à... 186, xxx..."
Hắn vừa nhớ lại vừa gõ một dãy số, rồi bấm gọi, vẫn quen tay bật loa ngoài.
Điện thoại kết nối, là giọng của một người phụ nữ trung niên.
Tần Chung Việt há miệng gọi: "Vợ ơi, vợ Tinh Tinh ơi, mau đến đón anh, anh say rồi huhu sau này anh không bao giờ uống rượu nữa đâu, bây giờ có một cô gái cứ sờ anh..."
Người phụ nữ nói: "... Cậu gọi nhầm số rồi phải không? Cậu em đang ở đâu đấy, dì đến đón cậu nhé? Dì có BMW, lái BMW đến đón cậu nhé?"
Tần Chung Việt: "... Sao giọng vợ lại thay đổi vậy?"
Tạ Trọng Tinh: "... Tần Chung Việt, ai là vợ cậu?"
Tần Chung Việt ngẩn người, cúi đầu nhìn điện thoại, rồi lại nhìn Tạ Trọng Tinh, gọi: "Vợ?"
Tạ Trọng Tinh hỏi: "Ai là vợ cậu?"
Tần Chung Việt lập tức vứt điện thoại, dang tay ôm chầm lấy Tạ Trọng Tinh, giọng nói vang dội: "Vợ!"
______________ (chỉ được up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh)
Tác giả có lời muốn nói:
Tinh Tinh: Biết vì sao phải bắt cậu kiêng rượu không?
Việt nhãi con: Không biết QuQ
Việt nhãi con: Là bởi vì rượu không tốt cho cơ thể sao?
Hết chương 76