Có Một Tên Công PAYLAK Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 85: Gài hàng ba mình là việc chuyên nghiệp, sự tự tin đỉnh nóc.



Edit và beta: Khả Tịch Nguyệt

Cuối cùng Tạ Trọng Tinh vẫn quay về. Vào những lúc như thế này, Tần Chung Việt lại đặc biệt chu đáo, luôn có thể phát hiện ra sự khác thường của y. Hắn nhỏ giọng hỏi:"Cậu sao vậy?"

Tạ Trọng Tinh nghiêm túc nói: "Mắt bị gió thổi đỏ đấy, cậu tin không?"

Tần Chung Việt nhận ra thỉnh thoảng Tạ Trọng Tinh cũng sẽ nói dối hắn, đôi mắt đỏ và sưng như vậy, nhìn thế nào cũng không giống do gió thổi, hắn gãi đầu, nói: "Tin, tôi tin."

Rốt cuộc vẫn ngoan ngoãn xuống siêu thị tầng dưới mua túi chườm lạnh, giúp Tạ Trọng Tinh chườm mắt, làm bộ làm tịch mà nói: "Dạo này trời lạnh thật đấy, chắc phải âm hai mươi độ rồi, gió lại to nữa. Cậu mà không có việc gì thì đừng ra ngoài, không tốt cho da đâu, còn dễ bị khô mắt nữa."

Tạ Trọng Tinh khẽ "ừ" một tiếng.

Tối đến đi ngủ, Tần Chung Việt mặc kệ hai người bạn cùng phòng khác, cứ thế chen lên giường của Tạ Trọng Tinh.

Bạn cùng phòng là Chu Nghị thấy vậy liền trêu: "Quan hệ hai cậu tốt thật đấy, ngủ cũng phải ngủ cùng nhau."

Tần Chung Việt thản nhiên đáp: "Cậu ghen tị à? Cậu cũng ngủ chung giường với Hứa Khải đi."

Chu Nghị vội xua tay: "Thôi thôi, có lò sưởi ấm lắm rồi, còn cần phải chen chúc ngủ chung làm gì?"

Hứa Khải ghét bỏ: "Tôi không ngủ với cậu đâu, chân cậu ra mồ hôi, thối chết đi được."

Chu Nghị nói: "Cậu đã nói thế thì tôi lại càng muốn ngủ với cậu hơn đấy."

Hai người kia bắt đầu đùa nghịch trên giường. Tần Chung Việt lặng lẽ kéo rèm, nằm xuống bên cạnh Tạ Trọng Tinh, kéo chăn lên rồi hôn y trong ổ chăn đó.

Nụ hôn không mang theo chút ham muốn nào, chỉ đơn thuần là sự giao hòa giữa môi và răng, nhưng cảm giác ấm áp và an yên mang lại khiến Tạ Trọng Tinh say đắm.

Tần Chung Việt lầm bầm: "Đừng buồn nữa nha, người ta nói 99% những nỗi buồn trên đời này đều là vì không có tiền. Nếu cậu thấy buồn, tôi đưa hết thẻ ngân hàng cho cậu bây giờ luôn."

Tạ Trọng Tinh hơi lùi ra một chút, hỏi hắn: "Cậu không sợ tôi ôm hết tiền của cậu bỏ trốn à?"

Tần Chung Việt đáp theo phản xạ: "Đừng quên là tôi còn tiền tiêu vặt."

Tạ Trọng Tinh bật cười, y khẽ dụi mặt vào hõm cổ Tần Chung Việt, hạ giọng nói: "Dù sao thì, cảm ơn cậu nhé."

Tần Chung Việt đáp: "Không cần phải cảm ơn đâu."

Hắn ngượng ngùng nói tiếp: "Nếu cậu thực sự muốn cảm ơn tôi, thì sau này đối xử nhẹ nhàng với tôi một chút có được không, đừng cứ hung dữ với tôi mãi."

Tạ Trọng Tinh: "...Tôi hung dữ với cậu à?"

Tần Chung Việt nói: "Đúng rồi đó."

Hắn ấm ức nói tiếp: "Trước đây cậu dữ lắm, còn bảo tôi xéo đi nữa."

Tạ Trọng Tinh lập tức nhớ lại, nụ cười trên mặt y dần biến mất, y nói: "Hôm đó là tại cậu đáng đời."

Tần Chung Việt: "?"

Hung dữ thật đấy!

*

Nhà họ Thích là một con quái vật khổng lồ, với Tạ Trọng Tinh hiện giờ mà nói, dường như y không có cách nào động đến Thích Bạc Quân. Nhưng Tần Hướng Tiền lại rất sẵn lòng ra tay giúp đỡ.

Từ một góc độ nào đó, việc Tần Chung Việt thích Tạ Trọng Tinh khiến Tần Hướng Tiền nhẹ nhõm đi rất nhiều.

Ông quá hiểu con trai mình, biết rõ tính cách của thằng bé vốn không thể điều hành nổi tập đoàn Tần thị. Dù hiện tại thằng bé đang cố gắng phát triển theo hướng đó, nhưng cũng chỉ là trong lĩnh vực đầu tư, chứ không phải quản lý hay lãnh đạo gì cho cam.

Còn Tạ Trọng Tinh thì lại rõ ràng có tài năng ở mảng này, Tần Hướng Tiền nhìn thấy ở y một kiểu dã tâm rất giống mình.

Dù có dã tâm, nhưng không phải là người bất chấp thủ đoạn, tâm tính y kiên cường, lại biết ơn và đền đáp, là kiểu người mà Tần Hướng Tiền xem trọng như một mầm mống thừa kế tiềm năng.

Tần Hướng Tiền không quá quan tâm người thừa kế có phải huyết thống của mình hay không, nhưng ông rất để tâm đến việc công sức cả đời mình liệu có bị kẻ khác lợi dụng hoặc chiếm đoạt hay không.

Nếu Tần Chung Việt thích một người khác, Tần Hướng Tiền còn phải lo lắng xem liệu con trai mình có bị lừa hay không, nhưng với Tạ Trọng Tinh, ông lại rất yên tâm.

Vấn đề hiện tại là, có chăng Tạ Trọng Tinh có thể chấp nhận con trai ông?

Đàn ông và đàn ông, hẳn trong mắt người thường thì vẫn có chút kinh ngạc và khó tiếp nhận, phải không?

Thằng con ngốc của ông chẳng có kế hoạch gì rõ ràng, cũng chẳng biết theo đuổi người ta như nào, vừa mới bắt đầu đã vội cầu hôn, không sợ bị người ta tát cho một cái hay sao?

Đương nhiên, với tính cách của Tạ Trọng Tinh, cho dù con trai ông có làm ầm ĩ thế nào đi nữa, thì phần lớn đứa trẻ ấy vẫn có thể bao dung được — điểm này khiến Tần Hướng Tiền cũng rất khâm phục y.

Cũng vì thế mà ông càng có thiện cảm hơn với Tạ Trọng Tinh. Giờ đây y đang gặp khó khăn, Tần Hướng Tiền dù thế nào cũng phải ra tay giúp đỡ, tranh thủ ghi điểm với người ta. Biết đâu khi cảm động, đến lúc con trai ông cầu hôn, đứa trẻ ấy sẽ mềm lòng rồi đồng ý thật thì sao?

Tuy mục đích giúp đỡ không hẳn trong sáng, nhưng Tần Hướng Tiền chẳng thấy chút áy náy nào. Ở tuổi này rồi, tính toán gần như đã trở thành bản năng.

Vì vậy, ông kịp thời đưa ra đề nghị hỗ trợ với Tạ Trọng Tinh.

Tạ Trọng Tinh chỉ do dự vài phút trước lời đề nghị của Tần Hướng Tiền rồi đồng ý liền.

Y muốn đưa Tống Hồi ra ngoài càng sớm càng tốt, mà đề nghị của Tần Hướng Tiền rõ ràng là cách nhanh và hiệu quả nhất. Đồng thời, y cũng cảm kích sự quan tâm và chu đáo của người trưởng bối này. Thật ra, Tần Hướng Tiền hoàn toàn có thể không quan tâm đến chuyện này, vậy mà ông vẫn không nói hai lời đã ra mặt giúp đỡ.

Ngay từ đầu đã là như vậy rồi, y chỉ là một sinh viên nghèo, tay trắng không có gì, nhưng Tần Hướng Tiền luôn dành cho y sự tôn trọng, luôn quan tâm đến cảm nhận của y.

Chính vì nhờ nhìn thấy Tần Hướng Tiền, Tạ Trọng Tinh mới dần hiểu ra vì sao Tần Chung Việt lại có thể trưởng thành với tính cách như vậy, bởi, cha con họ đều là những người rất dịu dàng.

Tuy Tần Hướng Tiền có phần dè dặt, nhưng vì thái độ nhẹ nhàng của ông mà Tạ Trọng Tinh dần dần chia sẻ suy nghĩ của mình với ông.

Tần Hướng Tiền nói: "Thích Bạc Quân là người thế nào, chú cũng biết. Ông ta tính cách cực đoan, kiêu ngạo, tự cho mình là trung tâm. Trong thương trường, kiểu tính cách này vừa có lợi lại vừa có hại. Có lúc, nhờ sự quyết đoán không do dự của ông ta mà tạo ra dự án thu về hàng trăm triệu lợi nhuận ròng, nhưng cũng có khi chính sự ngông cuồng mắt cao hơn đầu ấy lại khiến ông ta tổn thất hàng trăm triệu. Nhưng xét đến hiện tại, giá trị mà ông ta tạo ra đã vượt xa cha ông ta, nên mười mấy năm qua, nhà họ Thích như được lột xác hoàn toàn, không còn tầm thường như trước. Tuy vậy, Thích Bạc Quân thực chất là một kẻ độc tài bạo chúa, bên cạnh gần như không có thuộc hạ nào thật sự trung thành."

Tạ Trọng Tinh tiếp lời: "Vỏ ngoài có cứng cáp đến đâu, bên trong cũng sẽ luôn có điểm yếu."

Y nói xong câu đó, Tần Hướng Tiền bật cười với y, trong mắt tràn đầy tán thưởng: "Nhưng ông ta cũng rất thông minh, sẽ không dễ mắc bẫy đâu."

Tần Hướng Tiền nói: "Đến công ty chú làm đi, chim khôn chọn cành mà đậu, chú sẽ đào tạo con tử tế."

Tạ Trọng Tinh có chút do dự, y nói: "Con phải hỏi ý Tần Chung Việt đã."

Tần Hướng Tiền đáp: "Con cứ hỏi đi."

Tạ Trọng Tinh gọi điện cho Tần Chung Việt, kể lại chuyện này.

Tần Chung Việt dường như không hề ngạc nhiên, nhưng giọng điệu lại có phần phiền muộn: "Vậy chẳng phải sẽ rất mệt sao? Ba tôi là một tư bản tàn nhẫn đấy, cậu rơi vào tay ông ấy thì không dễ sống đâu."

Tần Hướng Tiền: "..."

Trong mắt con trai mình, ông lại là hình tượng như vậy sao?

Tạ Trọng Tinh cũng thấy hơi ngượng, lúc này nếu tắt loa ngoài thì lại thành ra quá cố ý, đành phải hỏi: "Ba cậu tàn nhẫn chỗ nào?"

Tần Chung Việt đáp với giọng đầy bi thương: "Ông ấy sẽ bóc lột từng phút từng giây của cậu. Nếu cậu đi làm cho ông ấy, cậu sẽ không có thời gian ăn cơm, không ăn sẽ bị đau dạ dày; cậu sẽ không còn thời gian sống cho riêng mình, đến lúc nhận ra thì đã sắp ba mươi tuổi rồi; cậu sẽ trở nên lạnh lùng và tàn nhẫn, rồi dùng tiền bạc để định giá sức lao động của người khác..."

Cuối cùng Tần Chung Việt kết luận: "Tôi đã cố gắng kiếm tiền như vậy rồi, cậu không cần phải vất vả đến thế nữa mà."

Tạ Trọng Tinh: "..."

Dù mấy câu trước nghe nhảm nhí đến buồn cười, nhưng câu cuối cùng lại khiến y sững lại.

Tần Chung Việt nói tiếp: "Tất nhiên, tôi không có ý bảo cậu đừng làm gì cả, tôi chỉ không muốn cậu quá mệt mỏi thôi. Nhưng nếu đó là điều cậu thích, thì tôi đương nhiên sẽ ủng hộ cậu."

Bây giờ Tần Chung Việt đã nghĩ rõ tất cả rồi. Ở kiếp trước, Tạ Trọng Tinh lấy hắn, phần lớn khả năng là do yêu cầu của Tần Hướng Tiền. Nếu Tần Hướng Tiền xem y là người thừa kế để bồi dưỡng, thì đứng từ góc độ không cùng huyết thống mà xét, việc để hắn cưới Tạ Trọng Tinh sẽ tạo nên mối quan hệ thân thích bền vững nhất.

Như vậy, cho dù Tạ Trọng Tinh kiểm soát toàn bộ tập đoàn Tần thị, y vẫn là vợ của Tần Chung Việt, và Tần thị vẫn là của nhà họ Tần.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy ba mình đúng là quá "thâm sâu", quả nhiên không hổ danh là một nhà tư bản.

Cũng chính vì hiểu ra điều đó, Tần Chung Việt càng thêm xót xa cho Tạ Trọng Tinh của kiếp trước.

Vốn dĩ, Tạ Trọng Tinh ở kiếp trước không cần phải cáng đáng một trách nhiệm nặng nề đến thế.

Tạ Trọng Tinh không biết Tần Chung Việt đang nghĩ gì, y kìm nén cảm xúc chua xót trong lòng, bình tĩnh nói: "Tôi thích mà. Chỉ khi đứng ở nơi cao hơn, tôi mới có thể bảo vệ được những người tôi muốn bảo vệ."

Tần Chung Việt khựng lại một chút, nhỏ giọng hỏi: "Cậu muốn bảo vệ tôi sao?"

Tạ Trọng Tinh khẽ "ừ" một tiếng, Tần Chung Việt nói tiếp, giọng cũng nhỏ đi: "Tôi bảo vệ cậu thì còn hợp lý. Nếu để cậu bảo vệ tôi thì tôi còn là đàn ông sao?"

Tạ Trọng Tinh: "... Thì ra cậu có chủ nghĩa đại nam tử à?"*

Tần Chung Việt đáp, giọng ngượng ngùng: "Tôi có chủ nghĩa bảo vệ Tinh Tinh!"

Tạ Trọng Tinh bị câu nói sến súa ấy làm đỏ cả mặt, lúc này mới chợt nhớ ra Tần Hướng Tiền vẫn đang ở đầu dây bên kia, lập tức lúng túng, định nói thêm vài câu rồi nhanh chóng cúp máy.

Tần Chung Việt hạ thấp giọng, khẽ meo meo bên tai y: "Tinh Tinh, nếu cậu muốn làm ở công ty của ba tôi thì cứ mạnh dạn lên, bảo ông ấy trực tiếp cấp cho cậu vị trí giám đốc, Thi Ngôn Dục có thể, cậu cũng có thể! Cậu còn giỏi hơn anh ta ấy chứ!"

Tần Chung Việt nói tiếp: "Không, giám đốc thì quá thấp, không xứng với cậu đâu, bảo ông ấy cho cậu chức phó tổng giám đốc luôn đi!"

Tạ Trọng Tinh: "......"

Tần Chung Việt tiếp tục: "À há, cậu nhút nhát, không dám đúng không? Để tôi làm cho, tôi sẽ bảo ổng quất cho cậu chức phó tổng luôn, tôi tin cậu!"

Tạ Trọng Tinh: "........."

Tần Hướng Tiền: "........."

_______ truyện chỉ up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh

Tác giả có lời muốn nói:

Việt nhãi con: Gài hàng, là sự chuyên nghiệp của tui!

Tinh Tinh: Tôi cảm ơn cậu

Editor:

1. "... Thì ra cậu có chủ nghĩa đại nam tử à?" => edit ra thì là chủ nghĩa trọng nam (khinh nữ), còn có thể hiểu là gia trưởng, nhưng ở đây Tinh Tinh nói với ý đùa vì hai bên đều hiểu ý nhau nên mình giữ nguyên luôn, để cuộc hội thoại không nặng nề quá.

2. 坑爹 – hố cha: "坑爹" (kēngdī) là một tiếng lóng phổ biến trên mạng của Trung Quốc, mang ý nghĩa tiêu cực. Nó thường được dùng để diễn tả cảm giác thất vọng, bực bội, hoặc bị lừa gạt bởi một người, một sự vật, hoặc một tình huống nào đó.

- Lừa đảo, lừa gạt, làm hại: Khi ai đó bị lừa tiền, lừa tình, hoặc bị chơi xấu, họ có thể dùng "坑爹" để bày tỏ sự bức xúc.

- Chất lượng kém, không như mong đợi: Một sản phẩm tồi tệ, một dịch vụ dở tệ, hoặc một sự kiện không như quảng cáo đều có thể bị gọi là "坑爹".

- Gây rắc rối, làm phiền phức: Khi một sự việc nào đó gây ra nhiều khó khăn, rắc rối không đáng có, người ta cũng dùng "坑爹" để than vãn.

Hết chương 85