Có Một Tên Công PAYLAK Đã Trọng Sinh Rồi

Chương 84: Mẹ con gặp lại nhau



Hôm nay là ngày cuối tuần.

Tạ Trọng Tinh thay một chiếc áo khoác đen, sờ vào mái tóc hơi dài rồi cầm kéo đơn giản chỉnh lại một chút. Cuối cùng, nhìn vào gương thấy mình có vẻ tươm tất hơn, nhưng y vẫn không hài lòng, lại dùng ngón tay tỉ mỉ chải lại tóc một lần nữa.

Tần Chung Việt cũng dậy sớm, đứng phía sau đánh rang, nhìn thấy những động tác của y, hắn bỗng nhiên nhạy cảm, hỏi: "...Cậu chuẩn bị ra ngoài gặp ai à?"

Tạ Trọng Tinh nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Tần Chung Việt ngừng đánh răng, hỏi một cách mơ hồ: "Là ai vậy, cậu định gặp ai?"

Tạ Trọng Tinh liếc nhìn hắn một cái rồi nói: "Bí mật."

Tần Chung Việt ngây ra một lúc, rồi ngay lập tức cảm thấy tủi thân: "Vậy mà cậu lại có bí mật với tôi rồi!"

Tạ Trọng Tinh đáp: "Người nào cũng có bí mật mà."

Tần Chung Việt nói: "Nhưng tôi thì không có bí mật gì với cậu! Tôi nói hết mọi chuyện cho cậu rồi mà!"

Hắn cảm xúc dâng trào, đến nỗi bọt kem đánh răng văng lên mặt Tạ Trọng Tinh, y lấy tay lau mặt, nói: "...Cậu tiếp tục đánh răng đi."

Tần Chung Việt nhận ra điều đó, có chút lúng túng, vội vàng đánh răng xong rồi đuổi theo sau Tạ Trọng Tinh, hỏi: "Rốt cuộc là cậu đi gặp ai vậy chứ?"

Lại 'mùi chua' bốc đầy trời mà hỏi: "Ăn mặc đẹp như vậy, chắc là đi gặp cô gái nào rồi phải không?"

Tạ Trọng Tinh: "?"

Tạ Trọng Tinh trả lời: "Không phải đâu, tôi chỉ đi gặp một người thân đã lâu không gặp thôi, khi nào có dịp, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp bà ấy."

Tần Chung Việt vừa nghe xong thì tin ngay, lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói: "Thế thì tốt rồi, cậu nói sớm một chút, đừng có làm tôi lo lắng như vậy."

Tạ Trọng Tinh bỗng dưng quay lại, giơ tay ôm lấy hắn, nhẹ nhàng cọ cọ vào cổ hắn, không nói gì.

Tần Chung Việt chợt cảm thấy hình như tâm trạng của y không được tốt, lo lắng hỏi: "Cậu sao vậy, hôm qua chưa hồi phục hết sao? Muốn tôi hôn thêm lần nữa không?"

Tạ Trọng Tinh ngẩng mặt lên, giọng điệu bình tĩnh đáp: "Muốn."

Phòng không có ai, Tần Chung Việt lấy hết can đảm cúi đầu xuống, hôn lên cánh môi mềm mại của Tạ Trọng Tinh.

Lần này hắn không đưa lưỡi vào, hắn thích hôn, mỗi lần hôn đều khiến môi Tạ Trọng Tinh sưng lên, trước kia khi y chuẩn bị ra ngoài làm việc, không cho hắn hôn quá mạnh, nên giờ hắn cũng nhớ điều này, sẽ không hôn quá mạnh khi Tạ Trọng Tinh sắp ra ngoài.

Tuy nhiên, rõ ràng là đối với Tạ Trọng Tinh, như vậy đã đủ rồi.

Tạ Trọng Tinh lùi lại một chút, hỏi: "Mấy ngày nữa là sinh nhật cậu, cậu có muốn gì làm quà sinh nhật không?"

Tần Chung Việt vừa định mở miệng, Tạ Trọng Tinh đã đưa tay lên che miệng hắn, nghiêm túc nói: "Cậu đừng vội nói, cậu có thể nghĩ kỹ lại, đến lúc đó cậu đã trưởng thành rồi."

Tần Chung Việt ngây người gật đầu.

Tạ Trọng Tinh khẽ cong khóe môi nhìn hắn, ánh mắt lóe lên tia sáng rực rỡ, y hạ giọng, nói: "Cậu hãy nghĩ cho kỹ, đừng bỏ lỡ cơ hội lần này."

Nói xong, y nhìn Tần Chung Việt thêm một cái rồi mở cửa phòng ký túc, rời đi.

Tần Chung Việt đứng ngơ ngác một mình tại chỗ, thật sự nghiêm túc nghĩ xem mình muốn món quà sinh nhật gì. Nhưng rồi hắn phát hiện ra, mình chẳng thiếu thứ gì cả, cũng không có món đồ nào đặc biệt muốn — ngoại trừ Tạ Trọng Tinh.

Hắn muốn sinh hoạt chuyện đó.

Song... như vậy có quá đáng lắm không? Tạ Trọng Tinh mới mười tám tuổi... Không đúng! Y đã mười chín rồi!

Còn hắn thì mười tám! Họ đều đã thành niên cả rồi!

Đầu óc Tần Chung Việt hơi choáng váng, nhưng không thể phủ nhận, chỉ mấy câu vừa rồi của Tạ Trọng Tinh đã khiến hắn nảy sinh những suy nghĩ không mấy trong sang, tim hắn đập thình thịch như nổi trống trong ngực, thân thể cũng có phản ứng.

Sau khi Tạ Trọng Tinh nói ra những lời đó, chính y cũng thấy xấu hổ đến mức phát ngượng. Vừa bước ra khỏi phòng, hai má y đã đỏ bừng, nhưng khi mở cửa ký túc xá, làn gió lạnh ùa vào thổi bay hơi nóng trên người y, khiến toàn thân nhanh chóng hạ nhiệt.

Bây giờ không phải lúc để nghĩ đến mấy chuyện đó.

Tạ Trọng Tinh không gọi xe, vì đã được Tần Hướng Tiền cho người đến đón. Người tới là một thanh niên mặc vest, đeo kính, tự giới thiệu mình là thư ký riêng của Tần Hướng Tiền, tên là Lâm Nhuận Trạch.

Nơi Tống Hồi đang ở là một khu chung cư cao cấp, an ninh nghiêm ngặt, muốn vào phải quẹt thẻ, vì vậy, Lâm Nhuận Trạch đích thân đưa Tạ Trọng Tinh vào trong.

Dù xuất phát từ rất sớm, nhưng giao thông ở Kinh Thành lúc nào cũng tắc nghẽn, đoạn đường chỉ mất nửa tiếng mà họ bị kẹt đến hơn hai tiếng. Khi đến cổng khu chung cư thì đã hơn tám giờ.

Lâm Nhuận Trạch đưa Tạ Trọng Tinh quẹt thẻ vào khu, chẳng mấy chốc đã đến tầng nơi Tống Hồi đang ở.

Lâm Nhuận Trạch đi đến cửa, gõ nhẹ mấy cái, rất nhanh đã có người mở cửa, là một người giúp việc, rõ ràng đã được dặn trước. Vừa thấy Lâm Nhuận Trạch, dì liền vội vàng mở cửa, nói khẽ: "Vào nhanh đi."

Lâm Nhuận Trạch và Tạ Trọng Tinh bước vào, dì ấy dặn dò: "Lúc các cậu đi nhớ bảo bảo vệ xóa camera giám sát đi nhé, ông Thích mà phát hiện thì rắc rối to đấy."

Nghe ba chữ "ông Thích", sắc mặt Tạ Trọng Tinh lập tức trở nên nặng nề.

Dì ấy nói tiếp: "Diệu Minh học nội trú cấp ba, giờ không có ở nhà, chỉ có một mình bà Thích thôi, muốn nói gì thì tranh thủ nói nhanh lên, đừng để ông Thích bắt gặp."

Lâm Nhuận Trạch nghe vậy thì hỏi lại một câu, dì giúp việc đáp: "Ông Thích hay bất ngờ kiểm tra, cứ nghĩ bà Thích có đàn ông bên ngoài. Bà ấy bị bệnh rồi, nói là bệnh tâm thần, tôi cũng không hiểu rõ... Mấy người cứ nhanh lên, nếu bị bắt gặp, tôi mà bị đuổi việc thì còn đỡ đấy."

Nói xong, dì liền lặng lẽ rời đi.

Tạ Trọng Tinh đứng trước cánh cửa phòng mà dì ấy chỉ, do dự rất lâu mới lấy hết can đảm gõ nhẹ.

Không có ai trả lời, y muốn lên tiếng, nhưng còn chưa kịp nói thì cổ họng đã nghẹn lại, y cố gắng giữ bình tĩnh, cất giọng trong trẻo: "Ba tôi tên là Tạ Thanh Hà, cô có thể mở cửa được không?"

Cánh cửa bỗng nhiên bật mở, một người phụ nữ xuất hiện trước mắt y.

Đây là lần đầu tiên Tạ Trọng Tinh nhìn thấy mẹ ruột của mình. Bà năm nay chắc đã gần bốn mươi, nhưng vẫn rất xinh đẹp. Chỉ là nét mặt vô hồn, dường như đã chết lặng từ lâu, cho đến khi nghe thấy lời y nói, đôi mắt như tro tàn ấy mới lóe lên một tia sáng yếu ớt. Bà thở dốc, tay bám vào khung cửa, giọng khàn đặc run rẩy: "Tạ Thanh Hà?"

Mũi Tạ Trọng Tinh cay xè, nhưng y vẫn cố giữ giọng bình tĩnh: "Tôi nghe nói mẹ tôi tên là Tống Hồi, nên tôi tìm đến đây."

Tống Hồi nhìn Tạ Trọng Tinh, gương mặt y đúng là rất giống Tạ Thanh Hà, nước mắt bà lập tức trào ra.

Thật kỳ lạ... Hồi sinh đứa bé ra, bà cứ thấy đứa trẻ này từ mắt đến mũi đều giống hệt bà, trái lại lại không giống Tạ Thanh Hà chút nào. Khi ấy, nếu Tạ Thanh Hà còn sống, chắc bà đã cười bảo ông rằng: "Đứa trẻ này chẳng giống anh chút nào, xấu chết đi được."

Tạ Thanh Hà nhất định sẽ ngượng ngùng cười rồi nhẹ nhàng nói với bà: "Không giống anh thì là giống em. Em đẹp nhất mà, con giống em thì sao mà xấu được."

Ông không phải kiểu người giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng mỗi lần dỗ bà, lại đáng yêu đến lạ.

Thời gian bên ông ấy thật sự rất hạnh phúc, từng khoảnh khắc đều mang màu sắc ấm áp. Dù đã gần hai mươi năm trôi qua, gương mặt tuấn tú trầm ổn của Tạ Thanh Hà vẫn hiện rõ trong trí nhớ bà, từng chút từng chút trong khoảng thời gian bên nhau, vẫn là chỗ dựa tinh thần duy nhất khi bà rơi vào những ngày tháng tối tăm nhất.

Bà luôn luôn chờ ông quay lại. Luôn luôn.

Tống Hồi đưa tay che miệng, cố gắng kiềm nén để không bật khóc nức nở, giọng bà khàn đặc, nghẹn ngào hỏi: "Cha, cha con đâu rồi?"

Tạ Trọng Tinh không đáp, sự thật rằng Tạ Thanh Hà đã mất, đối với bà, quá đỗi tàn nhẫn.

Tống Hồi quay mặt đi, khó khăn lắm mới thốt ra lời: "Con đã lớn thế này rồi, cha con... có phải cũng đã lấy vợ rồi không?"

Tạ Trọng Tinh nhẹ giọng: "Ông ấy không lấy ai cả."

Đôi mắt Tống Hồi sáng rực lên, bà vội vàng lau nước mắt, khẽ nói: "Mau vào đi."

Tạ Trọng Tinh bước vào nhà, ánh mắt lướt qua những góc nhọn trong phòng đều được dán bằng lớp đệm mềm, bất giác sững người. Sau đó, y nhìn về phía Tống Hồi, rõ ràng nhận ra cổ tay bà đang quấn đầy những lớp băng gạc.

Mắt y đỏ hoe, hai người ngồi đối diện nhau, nhưng vì những cảm xúc dâng trào quá mạnh mà chẳng ai mở lời được.

Tống Hồi lau nước mắt, nói: "Cha con nuôi con tốt lắm, con rất giống anh ấy."

Từ khuôn mặt đến tính cách điềm đạm, chững chạc, tất cả đều giống.

Chính vì gương mặt này quá giống Tạ Thanh Hà, nên Tống Hồi chẳng mấy chốc đã cảm thấy thân thiết với Tạ Trọng Tinh. Bà cười nhẹ, có phần tự ti và rụt rè, khẽ hỏi: "Con... còn nhận mẹ không? Mẹ chưa từng nuôi con lấy một ngày, cũng chưa từng cho con uống sữa mẹ lấy một lần. Bao nhiêu năm qua, mẹ không thể đi tìm con... con còn nhận mẹ không..."

Tạ Trọng Tinh dứt khoát lại kiên định: "Con nhận, con nhận mẹ. Mẹ là mẹ của con."

Tống Hồi lặng người, nước mắt lập tức trào ra lần nữa, bà quay mặt đi, lau nước mắt, nghẹn ngào đến mức không nói nên lời.

Tạ Trọng Tinh cũng nghẹn lại, y hạ thấp giọng, nói: "Mẹ, con sẽ đón mẹ ra ngoài. Đến lúc đó, chúng ta sẽ sống cùng nhau, được không ạ?"

Tống Hồi đỏ hoe mắt nhìn y, bà muốn hỏi: Tạ Thanh Hà tại sao không đến tìm bà? Hay... anh ấy có từng tìm đến không? Nhưng bà không dám hỏi.

Tạ Thanh Hà thông minh, tài hoa, lại nghiêm túc như vậy, hơn mười năm trôi qua, chắc hẳn sự nghiệp đã thành đạt lắm rồi?

Một người như ông... liệu bà còn xứng với ông không?

Bà đã trở nên dơ bẩn, bị một kẻ như Thích Bạc Quân làm nhục... Không còn là cô gái xinh đẹp năm nào trong lòng ông nữa rồi.

Trước mặt Thích Bạc Quân, Tống Hồi luôn ngẩng đầu kiêu hãnh, nhưng chỉ duy nhất trước mặt người trong lòng mình — Tạ Thanh Hà, bà lại thấp bé như cát bụi.

Bà không dám hứa với Tạ Trọng Tinh điều gì, nhưng y đã nắm chặt tay bà, nghiêm túc nói: "Mẹ, con sẽ đưa mẹ đi, mẹ không cần lo gì cả, con sẽ lo hết. Đến lúc đó, mẹ hãy sống vui vẻ cùng tụi con, được không mẹ? Mẹ, hãy hứa với con."

Tống Hồi nhìn y, khẽ khàng gật đầu: "Ừ."

Trước khi rời đi, Tạ Trọng Tinh chăm chú nhìn bà, nhẹ giọng nói: "Cha vẫn luôn yêu mẹ, tình cảm ấy chưa từng thay đổi."

— Đến tận khi nhắm mắt.

Nghe vậy, nước mắt Tống Hồi tuôn như mưa, song, trong khoảnh khắc ấy, dường như bà cũng có thêm chút can đảm, bà khẽ nói: "Mẹ sẽ chờ hai người."

Tiễn Tạ Trọng Tinh đi rồi, tinh thần của Tống Hồi bỗng tốt lên rất nhiều.

Tối hôm đó, Thích Bạc Quân về nhà trong tình trạng say khướt, ông ta được một người phụ nữ ăn mặc quyến rũ dìu vào, vừa vô cửa, cả hai đã quấn lấy nhau hôn hít trên ghế sofa.

Người giúp việc mở đèn, nhìn thấy cảnh ấy thì hoảng hốt, ngượng ngùng đến đỏ mặt, Thích Bạc Quân liếc dì một cái, giọng lè nhè: "Tống Hồi đâu?"

Dì trả lời: "Ở, ở trong phòng ạ."

Thích Bạc Quân đã gần bốn mươi tuổi, dáng vẻ khôi ngô, nhìn không hề già chút nào. Có lẽ do giữ gìn tốt nên trông vẫn rất trẻ trung, ông ta nhíu mày, cười nói: "Bảo cô ta ra đây, tôi muốn đưa Tiểu Lai vào làm tình."

Giọng ông ta rất to, rõ ràng là cố tình để Tống Hồi nghe thấy.

Người phụ nữ bên cạnh tủi thân nói: "Tổng giám đốc Thích, em là Tiểu Nhã mà, không phải Tiểu Lai, anh lại nhận nhầm rồi!"

Thích Bạc Quân tùy tiện dỗ dành vài câu, rồi thấy Tống Hồi thật sự từ cửa bước ra, không liếc nhìn ông ta lấy một cái, đi thẳng vào một căn phòng khác, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thích Bạc Quân nhíu mày, bật cười khẩy một tiếng, ôm người phụ nữ kia vào phòng Tống Hồi làm chuyện đó, cố tình véo vào chỗ mềm mại nhất trên người cô ta khiến cô ta phải rên rỉ thật to.

Dù vậy, phía bên kia vẫn im lặng như tờ.

Thích Bạc Quân đuổi người phụ nữ đi, mình thì cởi trần, đá cửa phòng Tống Hồi, bóp cổ bà, hỏi: "Cô rốt cuộc muốn thế nào?"

Mắt ông ta đỏ ngầu, nhìn như say mèm, nhưng sâu trong đáy mắt lại có vài phần tỉnh táo.

Tống Hồi nhìn Thích Bạc Quân như vậy, bỗng cong khóe môi, khẽ cười.

Dù Thích Bạc Quân có đê tiện hay ghê tởm đến đâu, bây giờ bà cũng có thể chịu đựng được rồi.

Con trai bà đang chờ bà, người bà thích cũng đang đợi bà, ông ta không thể nhốt được bà nữa đâu.

Chỉ cần vì con trai, bà cũng phải sống cho thật tốt, bà sẽ không tự sát nữa.

*

Tạ Trọng Tinh dùng đá lạnh chườm mắt, nhưng vẫn không thể che giấu được đôi mắt đỏ hoe, y dứt khoát không về phòng nữa.

Thế nhưng điện thoại của Tần Chung Việt gọi tới hết cuộc này đến cuộc khác, Tạ Trọng Tinh cũng không thể không nghe. Sau khi cố tình bỏ qua hai cuộc gọi, cuối cùng y vẫn bắt máy ở cuộc thứ ba.

Tần Chung Việt ở đầu dây bên kia nghẹn một lúc lâu, rồi mới nói: "Cậu nhìn đi, đây là mu bàn tay của tôi, đây là mu bàn chân của tôi."

Tạ Trọng Tinh: "...Cậu muốn nói cái gì?"

Tần Chung Việt hạ giọng, ngữ điệu mang theo rõ ràng vẻ bẽn lẽn ngượng ngập, hắn nói: "Cậu là cục cưng của tôi."

Tạ Trọng Tinh: "..."

Tần Chung Việt khẽ nói: "Cục cưng nhỏ, sao cậu không về phòng?"

Tạ Trọng Tinh đáp: "Cậu muốn tôi về à?"

Tần Chung Việt: "Tôi giúp cậu ủ ấm chăn hết rồi, về đi mà."

Tần Chung Việt lại nói tiếp: "Cậu không về là tôi 'quay tay' trên giường cậu á."

Tần Chung Việt: "Kiểu 'quay' đến ướt hết ấy."

Tạ Trọng Tinh: "..."

Tạ Trọng Tinh nghiêm giọng: "Tôi về, tôi về ngay đây, 'tay' hạ lưu tình, chăn khó giặt lắm."

_______ truyện chỉ up trên wattpad và wordpress nhà Ý Vị Nhân Sinh

Tác giả có lời muốn nói:

Việt nhãi con: Trong lòng lo lắng cho bà xã, cố gắng hết sức để nói lời ngọt ngào QAQ

Tinh Tinh: Cuối cùng cũng 'thấm' rồi đấy!

Hết chương 84