Cô Nàng Huyền Học

Chương 29: Bức tượng Quan Âm mất tích (1)





Cố Sanh không hề hay biết nhân viên phục vụ nhận ra mình. Thực tế, kể cả có biết, cô cũng sẽ không bận tâm.

Cô vốn dĩ luôn như vậy, những chuyện không quan trọng, không liên quan đến mình thì không đáng để bận tâm. Trừ phi, cô cảm thấy hứng thú.

Và bây giờ, đối với bức tượng Quan Âm mất tích kia, cô đang vô cùng hứng thú.

Cố Sanh không giống những người nổi tiếng trong thôn như Phó Cảnh. Cô chưa từng đến đây, người dân ở đây cũng không nhận ra cô, nên cô không cần phải tránh né ai, cũng không cần lo lắng bị người khác nhận ra.

Ngôi làng không lớn, nên dù quán trọ và miếu Quả Tử nằm ở hai đầu làng, khoảng cách cũng không xa. Cố Sanh đi bộ thẳng đến đó. Trên đường đi không gặp mấy người, điều này khiến cô nhớ lại lời tài xế nói lúc trước.

Miếu Quả Tử này bây giờ đã mất linh, không có nhiều người đến.

Xem ra là thật sự không có nhiều người đến.

Cố Sanh vừa nghĩ vậy trong lòng, rất nhanh đã đến miếu Quả Tử, đi lên đóng tiền hương hỏa. Hòa thượng trong miếu đương nhiên hoan nghênh, liên tục nói Phật Tổ sẽ phù hộ cô.

Cố Sanh nhìn bức tượng Quan Âm ở chính giữa miếu đường, rất mới, rất cao lớn, chế tác tinh xảo, nhưng sờ vào không có chút hơi ấm nào, xem ra là được làm sau này.

Cố Sanh thấy trong miếu không có mấy người, liền hỏi tiểu hòa thượng: "Nghe nói trước đây ở đây có một bức tượng Quan Âm nhỏ rất linh thiêng, chắc không phải bức này đúng không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tiểu hòa thượng nghe cô nhắc đến bức tượng Quan Âm nhỏ, mặt cứng đờ, rồi nói: "Đó cũng chỉ là lời đồn của người ngoài thôi, thực ra tất cả các tượng Quan Âm ở đây đều rất linh thiêng."

"Thật sao?" Cố Sanh không ngờ hòa thượng này lại không thành thật như vậy, ánh mắt nhìn hắn không khỏi mang một chút trêu chọc.

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

"Vâng, vâng, người xuất gia không nói dối."

Tiểu hòa thượng bị cô nhìn mà lòng hơi hoảng. Cô gái này trước đây chưa từng đến miếu của họ, nhìn là biết từ nơi khác đến. Chẳng qua khách lạ ở đây cũng không ít, nên cũng rất bình thường.

Chỉ là cô gái này trông nhỏ nhắn, gầy yếu, vẻ ngoài cũng ngoan ngoãn, nhưng khi hắn vừa nói theo lý do thoái thác chung cho cô nghe, ánh mắt của cô lại đặc biệt đáng sợ.

Chắc là ảo giác của mình thôi.

Tiểu hòa thượng lắc đầu, hỏi cô còn muốn đi đâu, Cố Sanh thấy hắn không thành thật, liền bảo hắn đi trước, mình lại tùy ý dạo chơi.

Tiểu hòa thượng sờ sờ mồ hôi trên đầu, đi nhanh. Cố Sanh đợi hắn vừa đi, liền dạo một vòng khắp miếu, nhưng không hề phát hiện ra nơi nào giấu pháp khí.

Trong lòng cô có chút nghi ngờ, chẳng lẽ bức tượng Quan Âm kia thật sự bị lũ cuốn trôi rồi?

Vô thức đi đến sau núi miếu Quả Tử. Nơi đây phong cảnh cũng không tệ, không khí trong lành dễ chịu, giống như nơi cô từng xuyên qua trước đây.

Cố Sanh hít một hơi không khí sảng khoái, học theo hồi ở Sư Môn, mấy lần liền leo lên cây, sau đó dựa vào thân cây nằm nghỉ. Đúng lúc này, cô nghe thấy có tiếng động truyền đến, là tiếng của hai người, dường như đang tranh cãi.