"Mày biết cái này đáng giá bao nhiêu tiền không? Cẩn thận một chút, đừng làm hỏng, không thì chẳng ai trong chúng ta được yên đâu."
"Mày muốn c.h.ế.t à? Nói nhỏ thôi."
"Nhanh dùng cái túi vải kia bọc lại, cẩn thận có người..."
"Chỉ một lát thôi, không sao đâu, sau núi này lại không có người."
Cố Sanh một tay ôm lấy một thân cây thô to, lông mày hơi nhíu, có người ăn trộm ư?
Nhưng miếu Quả Tử hai năm nay khách hành hương đã ngày càng ít, đến loại miếu nhỏ này, có thể trộm được gì?
Cô vừa định đi xem thử, bỗng nhiên cảm giác phía trước có một luồng dương khí rất mạnh mẽ đang từ từ tiến đến.
Cố Sanh khẽ dừng động tác, đã nhìn thấy trên khoảng đất trống phía trước, một bóng người từ từ xuất hiện. Sau núi này có mấy con đường mòn, và người này chọn con đường này, đang đối đầu với hai tên trộm nhỏ kia, và lại sắp đụng độ.
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Và ngay khi Cố Sanh nhìn về phía người đến chỉ vài giây, hai tên trộm kia đã lên núi, trong tay còn ôm một vật, được bọc trong túi vải.
Hai người họ liếc mắt liền thấy người đàn ông đi ngược chiều, nhìn nhau một cái, ánh mắt lóe lên tia tàn độc. Một trong số họ cẩn thận đặt cái túi trong tay xuống, sau đó không biết từ đâu rút ra một con d.a.o liền đ.â.m về phía người đàn ông.
Hai người này cũng không biết làm nghề gì, trộm đồ vật thôi, vậy mà còn muốn đuổi g.i.ế.c người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà cái túi kia vừa nãy Cố Sanh cũng đã nhìn rõ, phía trên đó vẽ loằng ngoằng vài phù văn, chính là dùng để che giấu thiên cơ.
Cho nên cô vừa nãy tính không ra.
Thấy tên trộm vừa ra tay liền dùng dao, đồng thời ra tay hung ác, hơn nửa là muốn diệt khẩu. Cố Sanh cũng không kịp nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nhảy lên liền từ trên cây nhảy xuống, sau đó nhảy đến trước mặt tên trộm. Thân thể ngửa về sau né qua nhát dao, đồng thời một chân nhỏ nhắn linh hoạt đạp mạnh vào tim tên trộm.
Tên trộm bị cô đạp lùi lại mấy mét, ngã ngồi xuống đất, khóe miệng lại có chút vết máu.
"Khụ khụ khụ!"
Hắn nhìn Cố Sanh với ánh mắt như nhìn thấy quỷ, tim đau không cử động được, dường như chỉ cần nhúc nhích, tim sẽ vỡ tung mà chết.
Cố Sanh vừa đạp ngã một người, ước chừng với lực đạo đó hắn sẽ không đứng dậy được, mới quay đầu đi xem người còn lại.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn qua, cô phát hiện người còn lại vậy mà cũng đã bị giải quyết, giờ phút này đang bị người đàn ông kia giẫm lên lưng, mặt úp vào đất không thể cử động được, miệng phun ra tro bụi vừa ăn phải.
Cố Sanh thấy cảnh này, trong đầu vậy mà tự nhiên nghĩ đến lúc đi nhà Lam Tâm, cảnh mình thu thập người đàn ông kia.
Hẳn là cũng bá khí như người đàn ông này.
Không sai, bá khí.
Đây là lần đầu tiên Cố Sanh thừa nhận sự bá khí của một người đàn ông khác, ngoài Sư Môn của mình. Đôi chân thon dài giẫm người kia dưới chân, trông không tốn chút sức lực nào, ánh mắt lãnh đạm nhìn người kia, vẻ khinh thường mọi thứ, dường như người kia và tro bụi dưới lòng bàn chân không khác gì nhau.