Phó Cảnh cũng rất bình tĩnh, chẳng qua anh ta là vì không cảm nhận được linh khí thôi.
Mấy người vừa xuống xe, bước vào đại sảnh tầng một, liền thấy mấy người đều ngồi ở đó, trên mặt mang theo vẻ ưu sầu khó tả.
Thấy Tề Thịnh trở về, trong đó một phụ nữ trẻ vội vàng đứng dậy: "Về rồi à? A Thịnh, đồ vật lấy được chưa?"
Bước chân Tề Thịnh hơi dừng lại, lắc đầu.
"Chưa? Sao lại chưa có?"
Người phụ nữ dường như có chút không thể tin được, nhưng vẫn cố gắng không để mình thất thố, chỉ là cơ thể mỏng manh hơi lung lay sắp đổ.
Cố Sanh nhìn sắc mặt bà ấy, biết mấy ngày nay hơn nửa đều không ngủ tốt.
"Tôi lên xem một chút trước."
Tề Thịnh cũng không nói cho họ biết Cố Sanh đến làm gì, sợ lỡ không thành công, cha mẹ mình sẽ trút giận lên Cố Sanh.
Anh ra hiệu Cố Sanh và Phó Cảnh đi theo lên lầu. Trong một căn phòng ở tầng hai, có sự yên tĩnh tuyệt đối. Trên giường công chúa màu hồng là một cô gái, khoảng mười hai, mười ba tuổi, giờ phút này đang nhíu mày, thỉnh thoảng kêu lên một tiếng đau đớn, dường như đang chịu đựng sự thống khổ lớn lao.
Cố Sanh trông thấy Tề Thịnh bước vào trong nháy mắt, trong mắt anh chứa đầy sự lo lắng, không hề cố ý che giấu.
"Em gái tôi, Tề Ngữ."
Anh giới thiệu đơn giản với Cố Sanh một câu: "Trước đó có người trong đêm dùng tà thuật đánh lén, các người khác khác đều vô sự, em ấy còn nhỏ tuổi, âm khí nặng, thu hút tà ma và âm khí. Bây giờ tà ma đã bị đuổi đi, nhưng đạo âm khí còn lại vẫn luôn phá hoại cơ thể em ấy."
Cố Sanh tiến lên kiểm tra một lượt, phát hiện cô bé trước mặt không chỉ sắc mặt tái nhợt, trên người dường như đã thấm một lớp mồ hôi. Cô dùng tay đặt lên cổ tay cô bé, một đạo linh khí từ từ truyền qua. Theo động tác của cô, lông mày cô bé trên giường từ từ giãn ra, cả người đều thả lỏng hơn rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tề Thịnh đứng một bên nhìn thấy, đáy mắt có chút kinh ngạc.
Phó Cảnh thì không cầu kỳ như vậy, trực tiếp chỉ vào cô bé: "Cố đại sư, cô bé hình như đỡ hơn rồi."
"Ừm."
Sắc mặt Cố Sanh dường như hơi tái đi một chút, nhưng lần này cô chỉ thăm dò nhàn nhạt, cũng không giống lần trước chữa trị cho Phó Cảnh mà gây ảnh hưởng gì đến bản thân.
Ngay lập tức rút tay về, cô bé vẫn còn đang ngủ say, nhưng lại yên tĩnh hơn rất nhiều.
"Cố đại sư, cô bé có phải là đã đỡ rồi không?" Phó Cảnh hỏi.
"Không." Cố Sanh lắc đầu: "Không thể chữa trị như vậy."
Âm khí trong cơ thể Tề Ngữ nhiều hơn cô nghĩ rất nhiều. Dựa vào linh khí của bản thân cô, e rằng dù có dốc sạch cũng không cứu được người.
"Chỉ có thể trấn áp trước, tôi nghĩ cách khác."
Tề Thịnh cẩn thận đắp chăn cho Tề Ngữ, sau đó ra hiệu họ ra ngoài. Đứng ở bên ngoài, hỏi Cố Sanh: "Thật sự có thể cứu em ấy sao?"
"Có thể."
Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.
Trước đó có thể còn chưa xác định, nhưng lần này xem xong, cô liền biết mình quả thật có thể cứu cô bé.
"Cảm ơn."
Cố Sanh nhíu mày: "Không có gì, cũng không hoàn toàn là giúp anh."
Thực ra lúc đầu đến, cô đúng là xuất phát từ ý định giúp Tề Thịnh, chỉ là đợi thật sự nhìn thấy cô bé kia xong, cô lại thay đổi suy nghĩ.