Cô Nàng Huyền Học

Chương 45: Cứu người (1)





Cố Sanh muốn quay về tìm Phó Cảnh, lại bị Tề Thịnh ngăn lại.

"Trong đó đông người quá, cô gọi điện thoại cho anh ta đi."

Cố Sanh nghĩ cũng đúng, trước đó cô cùng Tề Thịnh đi ra đã bị chặn lại rồi. Bây giờ quay về, không khéo lại bị chặn thêm lần nữa.

Nghĩ như vậy, cô chọn cách cầm điện thoại gọi cho Phó Cảnh. Điện thoại "tút tút" vang hai tiếng, đầu dây bên kia còn chưa nhận.

Cố Sanh đột nhiên có cảm ứng nhìn về phía hội trường, một người đàn ông mặc vest xám đang sải bước từ bên trong ra, bước chân nhanh và loạn, trông có vẻ hơi lo lắng. Đến khi anh ta nhìn thấy Cố Sanh, mới coi như chậm lại.

"Cố đại sư, tôi vừa rồi còn đang tìm cô trong đó, sao cô đột nhiên lại ra đây rồi?"

Phó Cảnh trước đó đi có chút vội, khi nói chuyện đều hơi thở dốc: "Vừa mới đi vệ sinh trở về liền không thấy cô đâu, may mà hôm nay mặc bộ này dễ nhận ra, tôi hỏi mấy người mới tìm ra. Đúng rồi, sao tôi nghe nói cô cùng cái tên kia..."

Truyện được đăng và Edit bởi Mèo Ghiền Truyện.

Phó Cảnh nói đến đây, đột nhiên dừng lại, bởi vì lúc trước Tề Thịnh đứng ở một góc rẽ, vừa vặn bị cây che khuất, lần đầu tiên anh ta còn chưa nhìn thấy. Kết quả hiện tại Tề Thịnh đột nhiên bước ra, đứng trước mặt anh ta.

Phó Cảnh có chút ngây người.

"Tên gì?" Cố Sanh hỏi.

"Tề, Tề đại thiếu cũng ở đây sao? Thật là khéo." Phó Cảnh nhanh chóng lấp l.i.ế.m cho tròn câu, thấy Tề Thịnh nhẹ gật đầu, đưa tay ra với anh.

"Chào anh."

Phó Cảnh vội vàng bắt tay anh, Cố Sanh nói: "Tôi đồng ý giúp anh ấy cứu em gái, nên muốn đi qua xem một chút. Anh thì sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cứu em gái?

Cố Sanh giúp Tề Thịnh cứu em gái sao? Buồn cười quá? Tề gia còn không cứu được người, Cố Sanh có thể cứu được sao?

Mặc dù lý trí thì nên nghĩ như vậy, nhưng có lẽ là gần đây ở cùng Cố Sanh lâu, thấy nhiều chuyện kỳ lạ, đến nay vẫn chưa có gì cô không giải quyết được. Cho nên hôm nay nghe được chuyện này, phản ứng đầu tiên trong lòng Phó Cảnh, vậy mà lại là tin tưởng Cố Sanh.

"Cố đại sư, tôi đi cùng cô."

Mọi người đều nói Tề đại thiếu không dễ chọc, anh ta vẫn là nên ở bên cạnh Cố đại sư xem xét mới tốt.

"Được, vậy đi thôi."

Vừa vặn lúc này, một chiếc xe lái tới, dừng trước mặt mấy người, Tề Thịnh ra hiệu họ lên xe.

Xe xuyên qua màn đêm, đi ngang qua từng tòa nhà cao tầng, cuối cùng dừng lại ở cổng một trang viên.

Bóng cây đung đưa, khẽ lay động trong gió lạnh, phát ra tiếng "xào xạc", trông đặc biệt khiến người ta sợ hãi.

Vị trí trang viên vô cùng vắng vẻ, người bình thường thật sự khó mà tìm thấy. Tài xế nhấn còi một cái, trong vườn đã có người ra mở cửa, cho xe vào.

Gần như ngay lập tức khi xe vào trang viên, Cố Sanh liền cảm thấy nơi đây có chút khác biệt so với bên ngoài – linh khí trong trang viên này, lại dồi dào hơn nhiều.

Ban đầu cô tưởng là tụ linh trận, kết quả xuống xe xong, phát hiện cũng không có dấu vết bố trí trận pháp. Chẳng qua như vậy, ngược lại khiến nơi này càng thêm hiếm có.

Trang viên Tề gia vậy mà nằm trên một khối Linh địa.

Cái này nếu là người khác nhìn thấy, chắc phải nóng lòng chết, cũng may thế giới mà Cố Sanh từng ở trước đó linh khí cũng vô cùng sung túc, cho nên Cố Sanh ngược lại không có cảm giác gì quá lớn.