Khi Vệ Nhị Nha bước vào nhà, không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Bà cụ Vệ liếc nhìn cô ấy, giọng mỉa mai:
“Ồ, còn nhớ đường về à?”
Vệ Nhị Nha nhún vai:
“Chẳng phải con sắp phải đi với anh cả và chị dâu sao? Không về dọn dẹp đồ đạc được à? Sao lại không có đũa cho con, các người định đuổi con ra khỏi nhà ngay ngày mùng Một Tết đấy à?”
Nghe những lời này, bà cụ Vệ nhận ra Vệ Nhị Nha đã nghĩ thông suốt, bà cụ hỏi:
“Nghĩ thông rồi?”
“Vâng.”
Vệ Nhị Nha cúi đầu, giấu đi biểu cảm trên mặt, đáp nhỏ. Rồi cô ấy quay sang nói với Vệ Đại Trụ:
“Anh, sau khi vào đơn vị, tìm cho em một công việc nào không tốn quá nhiều thời gian. Em muốn học tiếp. Trần Quốc Đống không đáng tin, nhưng có một câu anh ta nói đúng: bản thân càng có năng lực, lời nói và hành động càng có trọng lượng.”
“Em không muốn cả đời chôn chân ở thôn Đầu Đạo Câu này. Em muốn ra ngoài nhìn xem những ngọn núi mà người ta thường nhắc tên có hình dáng thế nào. Em muốn đến thủ đô, muốn ăn ngon, mặc đẹp… Em muốn nhiều thứ lắm. Trần Quốc Đống không thể cho em, vậy nên em phải tự có bản lĩnh, tự mình kiếm lấy.”
“Cho dù sau này anh ta có thành đạt, chỉ cần mẹ anh ta còn sống, em cũng không thể sống yên ổn. Chi bằng dứt khoát rút chân khỏi vũng bùn này. Bà ta không xem trọng Vệ Nhị Nha em đây sao? Vậy em phải làm nên chuyện, thi vào trường tốt hơn anh ta, kiếm được nhiều tiền hơn anh ta, khiến anh ta hối hận xanh ruột. Mất em, đó là thiệt thòi của nhà họ Trần!”
Bà cụ Vệ: “…” Cô con gái này thay đổi là chuyện tốt, nhưng thay đổi có phải hơi lớn quá không?
Bà cụ Vệ có chút lo lắng, liệu có phải bà cụ đã ép Nhị Nha đến mức phát điên, hay Nhị Nha đang âm mưu gì, định giở trò lùi một bước tiến hai bước?
Với niềm tin mạnh mẽ vào con gái mình, bà cụ Vệ cảm thấy khả năng sau đúng hơn. Bà cụ lập tức cảnh giác, nhìn cô ấy chằm chằm.
“Mẹ, mẹ nhìn con làm gì thế? Con vừa nói với Trần Quốc Đống rồi, chúng con chấm dứt từ đây. Mùng năm con sẽ đi cùng anh cả, chị dâu đến đơn vị, nửa năm mới về một lần. Mẹ còn lo gì nữa?”
“Đừng lo vớ vẩn nữa. Con nghĩ thông rồi, không thể giao phó bản thân cho cái cây cổ thụ méo mó là Trần Quốc Đống. Con tự nhận mình không tệ, bảo anh cả chị dâu tìm cho con một người tốt hơn trong đơn vị mới xứng đáng.”
May
Bà cụ Vệ bán tín bán nghi, vừa sai Trương Xuân Nha lấy đũa cho Vệ Nhị Nha, vừa nói với Tạ Ngọc Thư và Vệ Đại Trụ:
“Nghe rồi chứ? Tìm cho Nhị Nha trong đơn vị một chàng trai tốt. Mẹ giao quyền cho hai đứa. Nhị Nha có yêu cầu cao, kén chọn kỹ. Nếu gặp được người tử tế, hai đứa cứ hỏi thăm gia đình họ. Nếu thấy tốt thì đừng cản, gọi về báo cho mẹ biết tình hình gia đình cậu ta. Chờ lần sau con bé về, dẫn cậu ta về nhà ra mắt là được.”
Vệ Nhị Nha thấy Trương Xuân Nha đứng dậy định đi lấy đũa cho mình, liền vội nói:
"Chị dâu ba, chị ngồi đi, để em tự đi lấy."
Nụ cười trên mặt Trương Xuân Nha dần trở nên gượng gạo. Sau một tiếng “ừm” kéo dài, chị ấy cắn răng nói:
"Nhị Nha, đũa bị chị để trên nóc tủ bát rồi. Em lấy ghế mà trèo lên lấy…"
Vệ Nhị Nha là người nhạy bén, vừa nghe đã lập tức đoán ra chuyện gì xảy ra trong mấy tiếng mình không có ở nhà. Cô ấy vừa buồn cười vừa bất lực quay sang hỏi bà cụ Vệ:
"Mẹ, mẹ thật sự định không cần đứa con gái này nữa, định đuổi con ra khỏi nhà sao? Ngày mùng Một Tết, ngay cả đũa của con cũng không để lại!"
Bà cụ Vệ vẫn giữ giọng điềm nhiên:
"Đừng nói linh tinh, đó là lúc chị dâu ba của con dọn tủ bát, chẳng may để lạc lên trên đó thôi. Con là con gái của mẹ, mẹ sao có thể không cần con?"
Trương Xuân Nha chỉ biết câm lặng: "…" Chị ấy nghĩ chắc lần này mình đúng là "làm ơn mắc oán".