Cô Nàng Thần Bí Thập Niên 60

Chương 110



Nhưng nghĩ lại, được bà cụ Vệ lấy ra làm bình phong cũng chứng tỏ bà cụ tin tưởng mình. Nghĩ vậy, lòng chị ấy cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Nhìn Vệ Nhị Nha không còn giữ bộ mặt u ám, dù vẻ mặt vẫn còn chút ủ rũ, nhưng ít nhất cô ấy cũng đã bắt đầu mỉm cười khi trò chuyện với mọi người, bà cụ Vệ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ngược lại, ở phía bên kia thôn Đầu Đạo Câu, bà cụ Trần thì lại đang lo lắng đến phát sốt.

Chẳng hiểu sao, con trai bà ta đi ra ngoài bảo là "giải quyết việc riêng" mà giờ mất hút. Bà ta đã lùng sục khắp trước sân sau vườn, vẫn không thấy bóng dáng.

Đến khi bà ta định nhờ đội trưởng đại đội sản xuất kêu gọi mọi người cùng đi tìm, thì con trai bà ta thất thểu trở về. Điều khiến bà cụ Trần càng thêm bực bội là, bất kể bà ta có gặng hỏi thế nào, cậu ta vẫn im như thóc, làm bà ta tức đến mức chưa đầy nửa tiếng đã mọc cả loạt vết loét trong miệng.

"Con ơi, rốt cuộc con bị làm sao thế? Đừng dọa mẹ mà!" Bà cụ Trần run giọng, lo lắng đến mức tim như thắt lại.

Trần Quốc Đống hơi động đậy đôi mắt, nhưng vẫn không nói gì.

Bà ta càng sốt ruột hơn, vội vàng nghĩ đến mọi cách:

"Con trai ơi, có phải lúc nãy con ra ngoài thì gặp thứ gì không sạch sẽ không? Hay để mẹ mời bà Lộ Thần làm cho một lá bùa định hồn, rồi đốt lên pha nước uống nhé? Nếu con nghe mẹ nói, thì chớp mắt một cái cho mẹ xem, được không?"

Trần Quốc Đống chẳng muốn uống nước bùa nên đành khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn nói:

"Mẹ, con không sao, để con nằm nghỉ một lát. Lòng con đang rất rối."

Nghe con nói vậy, bà cụ Trần cuối cùng cũng bớt lo phần nào. Nhưng ngay sau đó, bà ta lại cảm thấy không ổn:

"Con, có phải con lại đi gặp con bé nhà họ Vệ không?"

"Mẹ nói cho con nghe, con bé đó không phải người đàng hoàng. Cả thôn đều biết, con bé ấy là do bà già nhà họ Vệ mang thai sau khi chồng chết, mà thời gian chẳng khớp chút nào. Hồi đó đang loạn lạc, chiến tranh loạn lạc, chẳng ai biết con bé đó là con ai, thậm chí còn không chắc nó có phải m.á.u mủ người Trung Quốc không!"

Bà cụ Trần nói càng lúc càng kích động, thở dồn dập. Sợ con trai không tin, bà ta nói tiếp:

"Hồi đó, bà già nhà họ Vệ một mình nuôi con, không có đàn ông trong nhà. Mà hồi trẻ bà ta lại xinh đẹp, bị lính Nhật bắt nạt cũng chẳng có gì lạ."

"Con ơi, đừng trách mẹ làm kẻ ác chia rẽ tình yêu. Nếu người con nhìn trúng là cô chị cả nhà họ Vệ, mẹ tuyệt đối không ngăn cản. Cả thôn đều biết nhà họ Vệ giờ làm ăn khấm khá, Đại Trụ cũng có tiền đồ. Mẹ nhìn con ăn cơm độn hằng ngày mà xót xa, rất muốn con có mối nhân duyên tốt với nhà họ Vệ."

"Nhưng người con thích lại là đứa không rõ nguồn gốc như Vệ Nhị Nha. Con bé chẳng giống bà già nhà họ Vệ, cũng chẳng giống cô nó. Con nói xem, nó có thể giống ai? Mẹ thà c.h.ế.t cũng không đồng ý cho con rước một đứa có dòng m.á.u của giặc vào nhà!"

Trần Quốc Đống nằm quay lưng lại, giọng đầy khó chịu:

"Mẹ, đừng nói bậy nữa."

Bà cụ Trần nổi giận:

"Thì ra con thực sự đã đi gặp con bé Vệ Nhị Nha đó? Con muốn tức c.h.ế.t mẹ mới vừa lòng sao? Mẹ đã nói không biết bao nhiêu lần, con bé đó có vấn đề, chắc chắn có vấn đề. Sao con vẫn không chịu nghe? Mẹ là mẹ con, mẹ có thể hại con sao? Giặc Nhật đã làm khổ dân mình như thế nào, con quên rồi à?"

"Mẹ, những chuyện đó không liên quan đến Nhị Nha. Cô ấy là Vệ Nhị Nha, một Vệ Nhị Nha sạch sẽ, trong sáng. Mẹ cần con nói bao nhiêu lần nữa mới chịu hiểu?"

Trần Quốc Đống chống tay ngồi dậy, nhìn thẳng vào mẹ mình:

May

"Con thích Vệ Nhị Nha. Dù người khác nghĩ thế nào, nói thế nào, con vẫn thích cô ấy."

Bà cụ Trần giận dữ mắng:

"Rốt cuộc con bé đó cho con uống bùa mê thuốc lú gì mà khiến con mụ mị thế này?"