Cổ Nhân Duyên

Chương 7



7.

Đáng tiếc, Thương Quan đã quá quen thuộc với ta thường xuyên xuất khẩu cuồng ngôn.

Hắn lạnh mặt nói: “Thuê ngươi hộ tống ta về Vạn Cương Môn, ngươi có bằng lòng không?”

Hắn chỉ vào rương vàng sáng lấp lánh nói: “Đây là tiền thù lao.”

Mượn hoa hiến phật à?

Nghĩ hay lắm! 

Nhưng mà, vì sao Noãn Ngọc Sinh Yên lại lấy ngàn vàng ra để tặng nhỉ?

Giao tình từ đâu ra thế?

Có vẻ như nhìn thấy nghi hoặc của ta, hắn nói: “Gia phụ từng mời Noãn Ngọc Sinh Yên gia nhập Vạn Cương Môn, nhưng vì tính hắn thích tự do không thích bị gò bó nên đã từ chối khéo. Tuy không phải là người trong Vạn Cương Môn, nhưng vẫn tương đối tôn sùng cha ta. Vì thế, khi ta bị đưa tới… nam phong quán, hắn phát hiện thấy ngươi ở bên cạnh, nên không có đuổi theo.”

Thì ra là thế, hại ta cõng hắn chạy rõ ra!

“Nhưng mà vì sao hắn lại biết được ta tới cứu ngươi mà không phải tới g.i.ế.c ngươi?”

Ta kinh ngạc nhướng mày.

Thời gian này, chỉ cần quan tâm đến giang hồ một chút đều biết thiếu chủ Vạn Cương Môn đang đuổi g.i.ế.c một nữ tử.

Là thù một mất một còn.

Thương Quan cười lạnh một tiếng: “Hắn phát hiện cổ bản mệnh của ta có vấn đề.”

Cái này mà cũng có thể nhìn ra sao?

“Hơn nữa, vấn đề lại nằm trên người ngươi.

Giọng hắn nhàn nhạt, lại khiến cho ta cảm thấy sốt ruột, cảm thấy dày vò, “Việc này, làm sao có thể thấy được?”

Ta nghi ngờ.

“Đều là người tu hành cổ độc, khi phát hiện ra đan điền của ta khác thường, sẽ không khó đoán chuyện gì đã xảy ra.”

Thương Quan thở dài, ánh mắt nhìn ta không thân thiện chút nào.

Ta mặt dày hỏi: “Vậy thì người bị mất đi cổ bản mệnh đều sẽ bị giống như ngươi hay sao?”

“Không” Ánh mắt hắn lạnh lẽo như viên đạn: “Nếu không có ngoại lệ, nội lực sẽ biến mất, tu vi đều mất hết.”

Nghiêm trọng như vậy hay sao?

Vậy thì, vì sao Thương Quan lại là ngoại lệ?

“Việc này cũng một phần là nhờ có.. cổ nhân duyên, là cổ nhân duyên.”

Một câu vô nghĩa.

Chi tiết như thế nào, hắn không muốn nói thêm nữa.

Nhưng dựa vào hiểu biết của ta đối với cổ độc, cũng có thể đoán được tám chín phần mười.

Người bình thường tu hành cổ thuật, công pháp nội lực cùng một nhịp thở với cổ bản mệnh, các loại thuật pháp đều dựa vào cổ bản mệnh mà thi triển.

Cổ độc bản mệnh có độc tính càng mạnh mẽ, càng cường đại, thì người nuôi cổ cũng được lợi rất nhiều.

Nhưng điều này cũng tạo ra sự dựa dẫm chí mạng.

Khi cổ bản mệnh bị hao tổn, thậm chí là chết, người luyện cổ sẽ bị phản phệ, nhẹ thì công lực giảm đi, nặng thì tu vi bị hủy hết, ảnh hưởng đến tính mạng.

Mà cổ bản mệnh của Thương Quan vừa phúc hậu vừa vô hại, tất nhiên sẽ không trở thành vật cản của hắn.

Ít nhất là cổ nhân duyên không có độc.

Nếu không thì ta cũng không nhảy nhót tung tăng được hai năm trời.

Không thể không nói, Thương Quan không cần có một con cổ bản mệnh mạnh mẽ cũng có thể trở thành thanh niên nhân tài kiệt xuất của Miêu Cương.

Hắn thật sự có bản lĩnh.

Chỉ là, hiện giờ vì sao kinh mạch của hắn lại hỗn loạn? Vì sao Noãn Ngọc Sinh Yên lại nhìn thấy nguyên nhân từ trên người ta?

“Thư của hắn còn nói gì?”

Thương Quan dừng một chút, nói: “Hắn hỏi ta vì sao cổ nhân duyên lại chết.”

“...”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Có thể c.h.ế.t như thế nào được? Bị ta chiên dầu chứ còn sao nữa.

Ồ, đúng rồi.

Lúc trước vị sư phó kể chuyện kia có nói, cổ nhân duyên trước khi gặp được nhân duyên của chính chủ sẽ không chết. Nếu c.h.ế.t rồi…

Vì thế, ta hỏi chính chủ về nghi hoặc này: “Nhân duyên cổ đã c.h.ế.t rồi thì làm sao?”

Ánh mắt của Thương Quan lóe lên, dường như còn rất kinh ngạc đối với câu hỏi của ta.

Việc này có cái gì để nghi hoặc đâu, ta lại chưa từng tu hành cổ thuật bao giờ, ta không hiểu không phải là chuyện rất bình thường sao?

Nhưng Thương Quan lại từ khả nghi chuyển sang ậm ừ, chần chừ nói: “Cũng không có gì, cùng lắm thì…”

Phải không?

“Nhưng ta nghe nói, nhân duyên cổ trước khi tìm được ký chủ nhân duyên sẽ không chết.”

Cho nên… Cho nên?

Một tia sáng đột nhiên từ đỉnh đầu chiếu tới tận lòng bàn chân của ta, ta giống một đồ ngốc bừng tỉnh muộn màng.

Trong lòng ồ à một tiếng, chẳng lẽ…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-nhan-duyen/chuong-7.html.]

Ta nghe thấy tiếng nghiến răng của Thương Quan, hắn lại xấu hổ mà quay mặt đi: “Đây là ngoài ý muốn! Không phải là số mệnh!”

“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Ngươi không cần phải kích động.

“Vậy thì… kinh mạch của ngươi rốt cuộc là sao?” Ta lại chuyển đề tài, miễn cho chúng ta bị lâm vào hoàn cảnh xấu hổ nào đó.

“...”

“Không mượn ngươi lo lắng!”

Được rồi, ta lại chọc giận thiếu chủ rồi.



Cho đến nay, ta vẫn chưa biết được toàn bộ nội dung lá thư của Noãn Ngọc Sinh Yên.

Sau đó ta hỏi Thương Quan tiếp theo là gì, miệng hắn còn kín hơn cả vỏ trai, cho dù ta có năn nỉ ỉ ôi, một chữ hắn cũng không chịu nói ra.

Không có cách nào nữa, việc này để nói sau vậy.

Chỉ vì ngàn lượng vàng, ta đành phải nhận công việc này.

Lấy vàng đổi thành ngân phiếu cất vào túi, khi về Bất Chu Sơn có thể làm cho Quần Ngọc ghen tị đến điên mất.

Ha ha, thật là sảng khoái.

Ta mua một chiếc xe ngựa, chính mình làm xa phu, chuẩn bị hộ tống Thương Quan về Vạn Cương Môn.



Nhưng mà tiền cũng không dễ kiếm, đường xá từ kinh thành đến Miêu Cương rất là dài, cũng không thái bình.

Một người còn dễ, cứ thế mà đi, gặp chuyện thì trốn.

Một cái xe ngựa lớn như vậy, đã đi không nhanh lại còn phải chăm sóc người bị thương nào đó.

Cũng không biết có phải là ảo giác của ta hay không mà trên đường đi, tác phong của Thương Quan vững vàng hơn, sắc mặt càng hồng hào, cảm giác suy yếu cũng giảm bớt dần.

Hắn ở trong thùng xe đả tọa, cách một tấm cửa ta cũng có thể cảm nhận được nội lực mênh mông, tuần hoàn một vòng, không thấy chỗ nào bị đình trệ cả.

Tiên đan diệu dược ở đâu ra nhỉ?

Ta hỏi cách vách ngăn: “Vì sao ta lại thấy kinh mạch của ngươi đã khôi phục như lúc ban đầu rồi nhỉ, không giống như là có bệnh tật gì. Có cần ta đưa ngươi trở về nữa không?”

Bên trong rất lâu không thấy có động tĩnh gì.

Khi ta nghĩ rằng hắn sẽ không đáp lại, hắn nói: “Ngươi ảo giác đó!”

Trực giác của ta rất chuẩn!

“Đưa bàn tay của ngươi đây để ta tới nhìn xem, có phải bị bệnh hay không, không bị bệnh thì ta sẽ mang tiền đi chạy trốn, không cần phải bảo vệ ngươi nữa.” Ta ngậm một cây cỏ, ở cửa cười, nhìn cảnh sắc hoang dã xẹt qua trước mắt. Trời cao ngày dài, sắp sang thu rồi.

“Ngươi thử xem?”

Thương Quan đẩy rèm cửa ra, nện xuống ván cửa xe. Ta cứ tưởng là hắn muốn đ.ấ.m ta, ai biết là hắn vươn ra một bàn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước, mệnh môn hướng về phía ta, ngón tay thon dài, đốt ngón tay hơi hơi uốn lượn, khớp xương rõ ràng. Cổ tay là mạch m.á.u màu xanh nhạt đan xen rõ ràng.

“Làm gì thế?” Đến lượt ta kinh ngạc.

Nghe lời như vậy sao?

“Ngươi nhìn xem ta có phải là hết bệnh rồi không?

Cách một lớp rèm vải, tiếng của hắn không rõ ràng lắm, ta lại nghe ra được chút lười biếng và thong dong.



Ta thay đổi bàn tay khác nắm lấy dây cương, tay phải nhẹ nhàng đặt lên cổ tay hắn.

Cảm giác ấm áp ôn hòa.

Hắn ra vẻ không tự nhiên mà rụt ngón tay lại một chút, cuối cùng lại không nhúc nhích nữa, mặc kệ cho ta làm gì thì làm.

Đúng là rất kỳ quái, lúc này kinh mạch và nội lực của hắn rất thông suốt, không hề có dấu hiệu đình trệ hay nội thương.

Lại kiểm tra đan điền của hắn, ngoại trừ chỗ cổ bản mệnh là rỗng tuếch, tất cả vẫn như bình thường.

Cho nên là vì sao nhỉ?

Hắn không có cổ bản mệnh nhưng lại không bị ảnh hưởng chút nào.

“Ngươi không bị bệnh!” Ta nói chính xác, nhéo cổ tay hắn quơ quơ, nói: “Hiện tại nếu ngươi muốn c.h.é.m ta, ta chỉ có cách chạy trốn.”

Hắn hừ lạnh: “Bây giờ ta chưa hoàn toàn xác định được nguyên nhân kinh mạch hỗn loạn, tuy bên ngoài bình yên vô sự, nhưng mà không biết lúc nào có thể rơi vào tình trạng như mấy ngày trước đây.”

Chưa hoàn toàn?

Có nghĩa là đã xác định được một phần nguyên nhân.

“Nói cho cùng, vấn đề vẫn là… ở ngươi!”

Cổ tay hắn uốn éo, tránh thoát khỏi móng vuốt của ta, gác qua một bên rồi lại rụt tay lại.

Nhưng đầu óc của ta lại nghĩ linh tinh, không đầu không đuôi nói: “Ta giống như là thái y trong cung.”

?

“Cách một lớp mành lụa, bắt mạch bình an cho nương nương, Hoàng Hậu nương nương phượng thể an khang.”

Hoàng Hậu nương nương không nhịn được nữa, cái tay kia nhanh chóng nắng lấy cổ tay đang khua loạn của ta, lôi vào trong.

Xong rồi, thế nào cũng ăn đấm.

Ta bị mất thăng bằng, bị kéo vào nên ngã nhào lên người Thương Quan. Thùng xe bằng gỗ không nhịn được sức nặng phát ra một tiếng động rất lớn. 

Người nghiêng, suýt nữa thì ngựa cũng lật theo, che kín người hắn.

Trong khoảnh khắc đó đột nhiên an tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở vô cùng rõ ràng của chúng ta.

Thương Quan nhe răng trợn mắt, ánh mắt oán hận nói: “Vì sao lại không phải là Hoàng Thượng?”