Cổ Nhân Duyên

Chương 8



8.

Ta hay thích nói nhăng nói cuội, vì thế đã không ít lần gặp chuyện, nhưng tính xấu này của ta không đổi.

“Ngươi giỏi lắm, dám tự xưng mình là ngôi cửu ngũ, đại bất kính, phải c.h.é.m đầu!”

Ta nhào lên người hắn, khuỷu tay để trên n.g.ự.c hắn, tim hắn đập bình bịch, phập phồng rất mạnh.

Phía dưới hắn là đệm mềm, ta lại nằm đè lên hắn, trong thùng xe kín mít.

Lại khá là nóng, có gì đó không đúng mực cho lắm, nhưng mà hình như người thẹn thùng xấu hổ lại không phải ta. 

“Ngươi ngồi dậy cho ta!”

Gương mặt xinh đẹp của Thương Quan đến lúc này bởi vì giận dữ mà đỏ lên, đôi môi lúc đóng lúc mở, môi hồng răng trắng, trông rất đẹp mắt.

“Ta không dậy đấy!” Ta cười tủm tỉm, còn dùng ngón tay cầm lấy cằm của hắn. “Là tại ngươi túm ta, giờ lại bắt ta ngồi dậy, có biết cái gọi là mời thần thì dễ tiễn thần thì khó không!”

Hình như ta đã quên mất, lúc này nội lực của hắn đã khôi phục gần hết rồi, cho nên khi ta bị ném xuống đất, đầu vẫn còn ong ong.

Không hổ là thiếu chủ Vạn Cương Môn, thật là mạnh mẽ.

Đến lượt ta bị hắn đè phía dưới, mà lót rất mỏng, ván gỗ cứng cộm phía sau lưng ta rất đau.

Tóc tai của hắn bị ta trêu chọc rối loạn hết cả lên, vài sợi tóc rũ xuống quét vào mặt ta, giống như mèo cào, lại còn rất thơm nữa.

Bầu không khí có chút xấu hổ.

“Xem ra công lực của ngươi thật sự đã khôi phục rồi.”

Ta muốn xoay cánh tay bị hắn cố định trên mặt đất, kết quả không động đậy.

Đôi mắt đen nhánh của hắn có chút phẫn nộ, có chút thiếu tự nhiên, lại có chút không biết phải làm sao.

Trong tình huống này, da mặt của ai mỏng hơn thì người đó thua.

Vì thế, ta đổ thêm dầu vào lửa: “Hồi còn nhỏ, ngươi đã từng nghĩ nhân duyên của ngươi là như thế nào không?”

“...”

“Ngươi thích con gái như thế nào…?

“Ngươi câm miệng được không?”

“Vậy ngươi phải buông ta ra đã.”

Hắn bóp tay ta chặt đến nỗi ta cảm thấy đau.

Sau đó hắn thầm mắng ta một tiếng trong cổ họng mà ta không nghe rõ, xoay người ngồi dậy, nhấc ta lên.

Thật sự quá thô lỗ rồi!

“Đi ra ngoài đánh xe đi! Đừng có làm phiền ta!”

Thật sự là quá hung hăng!

Ta nhịn cười, nhấc eo lên lại xốc rèm cửa đi ra ngoài.

Hắn đẩy đổ cửa thùng xe, đầu của ta chưa kịp lui lại đã bị cửa kẹp.

“Shh…”

Tính tình thiếu chủ quá nóng nảy, thật không dễ hầu hạ tí nào.

Hoàn toàn không ý thức được đều là ta tự mình gây chuyện.

Cũng không có cách nào khác, kẻ hèn này từ nhỏ đầu óc đã có vấn đề rồi. Quần Ngọc cũng rất hiểu biết về việc này.

Thương Quan biết rõ nếu nói chuyện với ta sẽ bị tức chết, hắn nhắm mắt dưỡng thần, không phản ứng ta nữa.



Ta chán nản mà cầm dây thừng, xem phong cảnh ven đường.

Con ngựa này đúng là không tồi, không làm xe bị rơi xuống mương. Đúng là đáng giá!

Đi được quá nửa đường.

Hôm đó sắc trời đã muộn, tới một nơi không gần với thôn trang, nửa đêm đành phải nghỉ ngơi ở giữa núi rừng.

Ngựa buộc ở cây, xe ngừng lại ở chỗ kín.

Bên cạnh đốt lửa nướng thỏ hoang.

Hai người chúng ta chờ thịt thỏ chín, yên tĩnh hiếm có được, cũng không biết phải nói chuyện thế nào.

Thời tiết chuyển lạnh, sắp đến trung thu rồi. Nửa đêm hơi lạnh một chút, ta nhấp chút rượu.

Lửa cùng với rượu ngon có thể xua tan cái lạnh. 

Không ngờ Thương Quan lại là người mở miệng trước, hắn nói: “Ánh mắt của Bất Chu tiên nhân quả là độc đáo, thu được một đồ đệ khó lường.”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Trong lúc đó, ta không biết hắn đang khen hay là đang nói đểu ta, “Ý của ngươi là gì?”

Hắn trầm ngâm nói: “Ta từng chưa thấy người nào giống như ngươi, rất đặc biệt!”

Đặc biệt thế nào? Thấy là muốn đánh một trận à? 

Sườn mặt của hắn bị ánh lửa chiếu vào, tự nhiên cảm thấy rất dịu dàng.

Ta chọc vào đống củi, nói, “Là tại ta vốn dĩ đã ghê gớm như thế, tuy là lão nhân gia cũng rất ghê gớm.”

Người đã thành tiên nhiều năm, đồ đệ vẫn còn ở lại làm hại nhân gian.

“...”

Ta lắc lắc bầu rượu, nghe tiếng có vẻ như còn thừa một nửa, do dự mở miệng: “Ta cùng với Quần Ngọc đều là do sư phụ nhặt được.”

Thương Quan lẳng lặng ngồi bên cạnh ta, có chút ngoài ý muốn nhìn ta, không nói gì.

Năm đó, sư phụ vân du tứ phương, tình cờ gặp phải một thôn đang bị sơn tặc tàn sát.

Nhóm cướp g.i.ế.c người đoạt lương thực cùng với tài sản, đạp dưới chân đều là m.á.u tươi cùng thịt nát.

Khi đó, ta còn chưa tới mười tuổi, ở giữa núi thây biển m.á.u không biết làm thế nào.

Người nhà c.h.ế.t thảm, bạn chơi thì đầu lìa khỏi thân.

Sợ hãi đương nhiên là không có tác dụng gì.



Ta cầm lấy d.a.o phay trong nhà, thừa dịp kẻ cắp còn lục lọi lu gạo nhà ta, bổ một đao về phía sau cổ hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-nhan-duyen/chuong-8.html.]

Dao cong

Cổ mới c.h.é.m đứt một nửa, m.á.u b.ắ.n đầy mặt ta, mà người kia vẫn chưa chết.

Tứ chi run rẩy, đôi mắt mở tròn xoe không tin nổi mà nhìn ta.

Ta vững vàng rút chiếc rìu sắt rỉ sét trong tay hắn, lại bổ lên đầu hắn vài cái.

Đầu người không dễ c.h.é.m như đầu gỗ, đó là ý tưởng duy nhất trong đầu ta lúc đó.

Lúc đó, ta lại nghe thấy một âm thanh già nua: “Sát khí của tiểu cô nương nặng quá!”

Ta kinh hãi, run run rẩy rẩy quay đầu lại, thấy một lão nhân đầu tóc hoa râm. Trên lưng ông ấy có hai thanh kiếm, bên eo có treo một hồ lô rượu, lôi thôi lếch thếch, cà lơ phất phơ.

Mới nhìn cũng không giống một người tốt.

Nhưng ông ấy vừa rút kiếm ra, chỉ trong vòng vài hơi thở đã g.i.ế.c sạch hết đám sơn tặc, không chút do dự, g.i.ế.c người không chớp mắt.

Ta đi theo phía sau ông ấy, từng bước một, lảo đảo, rất nhiều lần vấp phải t.h.i t.h.ể mà ngã.

Lão nhân cười tủm tỉm nhìn ta, lấy thanh kiếm dính đầy m.á.u lau vào vạt áo hai cái, sau đó cho kiếm vào bao, rất là tùy tiện.

“Nhóc con, ngươi đi theo ta làm gì?”

Ta ngửa đầu nhìn ông ấy, vốn định nói cảm ơn ông ấy vì đã cứu mạng, xin ân nhân thu ta làm đồ đệ gì đó.

Nhưng khi nói thành lời, lại thành: “Ta thích tên kiếm của ông.”

Trên chuôi kiếm có m.á.u chảy đầm đìa kia, có khắc hai chữ “Tửu Quỷ.”

Ông ấy cười to ba tiếng, hỏi: “Vậy tên của ngươi là gì?”

Ta nói nhỏ: “Dao Đài.”

Ông ấy tấm thắc bảo lạ, lại vuốt râu rồi nhìn ta: “Đúng là duyên phận! Đúng là duyên phận!”

Ta không hiểu ý ông ấy, nhưng ông ấy cũng không giải thích gì cả, cứ như thế qua loa mà đưa ta trở về Bất Chu Sơn.

Trong núi có một thằng nhóc vẫn còn chảy nước mũi, tên là Quần Ngọc.

Đây là duyên phận ư? (2)

Cả người ta đều là máu, mặt lạnh tanh, nhìn đã thấy không dễ ở chung.

Khi đó Quần Ngọc vẫn còn nhỏ, thấy ta bẩn thỉu lại m.á.u chảy đầm đìa, sợ tới mức thét chói tai, trốn ở phía sau sư phụ, mắt hắn giống như một con thỏ bị sợ hãi.

Ta lạnh như băng mà đứng bên cạnh, lắc lắc cái mặt, cảm thấy hắn thật là trẻ con.

Sư phụ đẩy Quần Ngọc ra phía trước ta, nói: “Mau chào hỏi sư muội của con đi!”

Thằng nhóc mới sáp vào hỏi tên ta là gì.

Khi ta nói ta tên là Dao Đài, hắn mới kêu lên một tiếng, đỏ mặt kêu: “Vì sao ngươi lại học theo ta mà đặt tên?”

Thật xin lỗi, ta chưa từng đọc sách, học ngươi đặt tên thế nào?

….

Tóm lại, ta cứ thế ở Bất Chu Sơn.

Trong núi có một ông già, hai đứa bé.

Khi ta còn nhỏ thì mỗi ngày đều lạnh mặt, giống như ai cũng nợ tiền ta, sư phụ mới thở dài nói, “Tiểu Dao Đài đáng yêu như thế, nên cười nhiều một chút.”

Nhưng ta cũng không có nhiều chuyện vui vẻ lắm.

Ấn Quần Ngọc ở trên mặt đất có tính là chuyện vui không? Mười ngày nửa tháng mới thuộc một quyển sách có tính là chuyện vui không? Đào được rượu sư phụ chôn ở sau núi có tính là chuyện vui không?

Ta hỏi sư phụ.

Sư phụ yên lặng một chút, không còn cách nào khác mà nói: “Tính!”



Nói đến đây, Thương Quan kinh ngạc nói: “Nhìn không ra đâu, ngươi rất khác so với hồi nhỏ.”

Ta xé thịt thỏ, nhướng mày hỏi: “Vậy là tốt hơn hay xấu hơn?”

Ánh mắt của hắn trong bóng tối không rõ ràng lắm, hắn hừ một tiếng: “Ai mà biết được!”

Khi ta cười, hắn không tự nhiên mà cắn một miếng chân thỏ.

Ta tiếp tục nói: “Sau này đọc sách biết chữ, ta mới biết Quần Ngọc cùng với tên của ta cũng có liên quan, đó đúng là duyên phận.”

Ta từng hỏi sư phụ, điều ông ấy tìm kiếm có phải là gặp chuyện bất bình rút d.a.o tương trợ không. Quét dọn những chuyện bất bình, chỉ có kiếm mà thôi.

Sư phụ ôm bầu rượu của ông ấy, say khướt nói: “Cũng không phải, ta không phải là thánh nhân. Ta chỉ là mong muốn, không đến mười bước g.i.ế.c một người, đi ngàn dặm không ngừng mà thôi.”

Người dùng kiếm cũng hung dữ như kiếm.

Nói xong, ta quay đầu nhìn Thương Quan, không ngờ hắn đang yên lặng nhìn rượu trong tay ta.

Khi ta cho rằng hắn muốn nói cái gì đó có ý nghĩa một chút, thì hắn giơ bầu rượu của hắn lên, kính rượu từ xa với ta.

“Làm gì thế?” Tay ta chống cằm, khó hiểu nhìn hắn.

Hắn không nói chuyện, chỉ lo uống rượu. 

Rượu này hơi nặng một chút, ánh mắt của hắn hơi mê ly, sáng lấp lánh xinh đẹp, trên môi lại vẫn dính vài giọt rượu, sáng lấp lánh.

Ta nhìn sườn mặt của hắn, tự nhiên cảm thấy hoảng hốt, bóng đêm thật thích trêu ngươi.

Ta thở dài, cảm thấy đau đầu. Ta bỗng nhiên nhớ ra, hôm nay ở trên xe đúng là bị đập đầu vào cửa thật. (3)

__________

(2) Quần Ngọc và Dao Đài là hai địa danh trong truyền thuyết, là nơi thần tiên ở, trong bài thơ “Thanh bình diệu kỳ I” của Lý Bạch

Hai câu thơ ấy như sau:

 若非群玉山頭見,

會向瑤臺月下逢。

(Nhược phi Quần Ngọc sơn đầu kiến,

Hội hướng Dao Đài nguyệt hạ phùng.)

(Dịch nghĩa là: Nếu không phải người ở mé núi Quần Ngọc,

Thì cũng là thấy ở dưới trăng chốn Dao Đài.)

Cái gọi là duyên ở đây là bởi vì lão nhân Bất Chu Sơn là người tu tiên, mà tên của hai đứa nhóc này lại đều là nơi mà thần tiên ở (trong truyền thuyết)

(3) Trong nguyên tác thì tác giả viết đầu bị kẹp cửa, nghĩa đen trong truyện thì đúng là Dao Đài bị cánh cửa đập vào, nhưng mà ý của tác giả là nghĩa bóng, đầu bị kẹp cửa còn có nghĩa kiểu như là bị đập đầu vào cửa mà bị ngốc, mất trí.