Cổ Nhân Duyên

Chương 9



9.

Đoạn đường phía sau đó tạm thời thái bình.

Ta không nói chuyện trêu chọc hắn nữa.

Thương Quan cũng kỳ quái, không gây sự gì với ta. Hơn nữa, hắn còn trốn tránh tầm mắt của ta.

Mỗi lần nhìn thấy ta nhìn chằm chằm hắn, hắn đều phải giả vờ đang nhìn về hướng khác.

Có chuyện gì thế hả thiếu gia? Rốt cuộc ai mới là con gái?

Nhưng mà cũng sắp đến Miêu Cương rồi, ta thở phào một hơi, nhiệm vụ sắp hoàn thành rồi, hy vọng mọi thứ đều thuận lợi.

Sau đó ta có thể mang ngân phiếu chạy trốn rồi.

Nhưng ta phát hiện là tiền không dễ kiếm như thế.

Chúng ta gặp được một đám đạo tặc, mười mấy người.



Trình độ không cao lắm, nhưng năng lực ẩn nấp lại khá tốt. Cho nên phải đến lúc những mũi tên độc phá không gào thét mà đến, đ.â.m lên ván gỗ, ta mới vội vàng rút kiếm ra khỏi vỏ.

Thương Quan vừa vén rèm cửa nhảy ra, chiếc lông ở phần đuôi của tên độc vẫn còn đang run rẩy.

Tên b.ắ.n lén khó phòng bị.

Tiếng xé gió lại tới, bầu rượu trong tay ta ném một cái, bình gốm vị mũi tên b.ắ.n vỡ, chia năm xẻ bảy, trong khoảnh khắc mùi rượu lan tỏa bốn phía.

Con mẹ các ngươi!

Vò rượu này giá trị mười lượng bạc đó. Ta vô cùng tức giận.

Con ngựa sợ hãi hí vang, hoảng loạn chạy về phía trước.

Thương Quan rút ra một thanh đoản đao từ bên hông, ổn định thân hình, đạp lên ván gỗ của xe. Trên cây cối hai bên đường phi ra mấy người che mặt, trong tay cầm nỏ hướng về phía chúng ta, nhưng lại không g.i.ế.c ngựa, có thật là cướp tiền không?

Thừa dịp kẻ cướp tới gần, Thương Quan ném mấy con sâu đen từ trong tay áo, cánh màu lam đậm, có độc.

Sâu lao thẳng tới mặt của kẻ thù như tia chớp, trong tiếng kêu la thảm thiết, ba người ngã xuống đất.

“Ngươi có sao không?”

Ta chọc một kiếm vào n.g.ự.c của một người, rót chân khí vào đó, lục phủ ngũ tạng của hắn vỡ nát.

Lại trở tay cứa cổ một người khác.

Năm sáu mũi tên độc từ phương hướng khác nhau phóng về phía ta.

“Không có việc gì.”

Đoản đao của hắn cũng rất tàn nhẫn, thân pháp quỷ quyệt, trong khoảnh khắc lại xử lý được mấy người.

Ta cười: “Quê của ngươi, đạo đãi khách thật là khác thường!”

Lúc này, có một mũi tên xé gió mà đến từ phía sau Thương Quan, b.ắ.n thằng về giữa lưng của hắn.

Ta vốn định đánh rơi mũi tên, nào biết nơi khác lại có ám khí bay tới, ta chỉ có thể khó khăn lắm mới c.h.é.m đứt thân của mũi tên kia.

Ai ngờ lại rơi xuống một đám bột phấn ngũ sắc sặc sỡ, bay vào mặt ta.

Lại còn rất thơm nữa?

Vì sao lại có mùi vị giống như nấm chiên nhỉ?

Nơi đây không phải Nam Chiếu đâu, đừng bảo ta đây là nấm độc nhé!



 

Với thân thể trước kia tất nhiên là không sợ, sử dụng nội lực mấy ngày là có thể bài xuất hết.

Nhưng chuyện hôm nay là sao?

Màu sắc trước mắt bắt đầu như một bảng vẽ, xanh đỏ tím vàng rất là chói mắt.

Ta cau mày, đầu váng mắt hoa.

Thể chất của ta tuyệt đối không phải là loại vừa mới hít phải chút khí độc đã nửa c.h.ế.t nửa sống. Bây giờ lại xảy ra chuyện gì thế này?

Thương Quan thấy ta ngẩn người, kéo ta ra, tránh thoát tên đánh lén, vội vàng hỏi: “Ngươi bị làm sao thế?”

Cứu tôi với!

Thương Quan trước mắt, vì sao trên người lại quấn tơ hồng, tay lại bị xích, mắt lại bị mảnh vải đen che khuất.

Quan trọng là, quần áo rách tung tóe.

Trên làn da trắng nõn, tất cả là m.á.u bầm màu đỏ tím do bị thít chặt mà ra, ta nhìn chằm chằm hắn.

“Ngươi đang nhìn gì thế?” Thương Quan nóng ruột hỏi.

Ta… Ta cũng không biết là ta đang nhìn cái gì…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/co-nhan-duyen/chuong-9.html.]

Bốn phía nào còn kẻ cướp nào, tất cả đều là những cây nấm thật lớn đang tung tăng nhảy nhót.

Đỏ, đen, vàng, xanh… 

Tầm mắt của ta trở nên mơ hồ, chân ta mềm nhũn ngã trên mặt đất.

Thật là giỏi, ta bị nấm độc làm cho ngất xỉu. Ngay cả sức lực cầm thanh kiếm lên cũng không có. 

Tiền thật sự không dễ kiếm!

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Sát khí của Thương Quan thật quá nặng nề, nhưng mà không biết ai buộc tơ hồng lên người hắn, thật là đẹp mắt!

Theo sau hắn là một đám nấm nhảy nhót phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau không đến một nén nhang, thiên địa lại yên tĩnh trở lại, con ngựa bất an mà gõ gõ chân. 

Hình như ta được cõng lên, một cái lưng rộng lớn mà kiên cố.

Ta nghe thấy tiếng hít thở rất mạnh, còn có tiếng tim đập rất vội vàng. Ta ôm chặt lấy cổ hắn, vội vàng nói: “Ngươi cố gắng tự đi đường, ta ngất đây!”

……

Khi ta tỉnh lại, phát hiện thấy mình đang nằm trên giường. 

Căn phòng này trang hoàng rất đơn giản, khắp nơi đều là đồ trang trí bằng gỗ, không giống phong cách của Trung Nguyên. 

Cũng tốt, hiện tại ta không cảm thấy mình là một cái thùng rượu.

Nhưng mà cả người ta nóng bỏng, kinh mạch bốn chân như lửa đổ thêm dầu, nóng đến mức khó chịu.

Cảm giác lại vô cùng suy yếu.

Có cảm giác như thuốc và châm cứu không chữa được.

Thật ra ta đã mở mang đầu óc, nấm độc quả nhiên danh bất hư truyền.

Trong chốc lát, có một tiểu nha đầu mắt tròn xoe đi vào, tay nàng ôm một chiếc chậu gỗ, bên trong là nước ấm.



Thấy ta tỉnh, nàng bỏ chậu xuống chạy ra cửa kêu to:

“Thiếu chủ, thiếu chủ! Thiếu phu nhân tỉnh rồi!”

Ta bị ngốc tại chỗ.

“Ngươi kêu linh tinh gì thế!” Đây là giọng nói của Thương Quan.

Hắn vội vã quát bảo ngưng lại, giống như con mèo bị dẫm vào đuôi.

Cho nên, khi hắn bước vào trong phòng, cảm thấy như hắn đang giận dữ gì đó.

Ta miễn cưỡng ngồi thẳng lên, thất vọng mà phát hiện Thương Quan đang mặc bộ đồ màu đen, trên người không bị trói tơ hồng.

Thật là đáng tiếc!

“Ngươi có khỏe không?” Hắn hỏi.

“Không khỏe!” Ta nói

“Nói trước, ta sẽ không trả lại tiền thù lao đâu!”

Cuối cùng không hộ tống hắn bình yên trở về nhà, lại còn bị hắn cõng về Vạn Cương Môn.

“Bây giờ là lúc nào rồi!” Hắn có vẻ giận dữ.

Ta suy yếu mà cười cười, hỏi: “Sao ta cảm thấy độc này lại mạnh như thế nhỉ? Cảm thấy ta không khỏe lại được!”

Ngay cả giọng nói của ta cũng yếu ớt, giống như cà tím gặp sương.

Sau khi hắn trầm mặc một lúc lâu, nói: “Đại phu nói, độc này hắn không cứu được!”

???

“Người trúng độc sốt cao không giảm, càng ngày càng suy yếu, thất khiếu đổ m.á.u mà chết….”

Dọa ai thế.

Ta chấp nhận nói: “Vừa kịp lúc báo thù cho cổ nhân duyên của ngươi, không cần ngươi động thủ ta cũng tự c.h.ế.t luôn rồi!”

Thương Quan xì một tiếng, siết chặt nắm tay, tức giận nói: “Không lừa ngươi đâu!”

Ồ, chẳng lẽ ta thật sự sắp c.h.ế.t ư.

Vì thế, ta yếu ớt nói: “Vậy thì trước khi c.h.ế.t ta có một mong muốn, có thể cho ta sờ mặt ngươi hai cái không…”

Khuôn mặt kia thật sự rất xinh đẹp, tuy không hay cười, bình thường lạnh lùng cau có, nhưng khi tức giận, hoặc là khi cười rộ lên vô cùng sinh động.

“...Ngươi câm miệng!”

Hắn bực bội khi thấy ta nói linh tinh, tức giận nói: “Ngươi dám c.h.ế.t thử một lần xem!”

Sau đó ngồi ở mép giường của ta.

Nói ta sắp c.h.ế.t là hắn, không cho ta c.h.ế.t cũng là hắn, rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Thương Quan lấy ra từ trong tay áo một thanh đoản đao sắc bén.

Ta còn đang nghĩ có phải hắn giúp ta c.h.ế.t một cách thống khoái, lại thấy hắn không chút do dự, cắt một nhát lên tay của mình.