Sắc mặt Thích Nguyệt đỏ lên, "Đã nói không phải dỗ như vậy rồi mà."
Tay Tô Cận đặt trên eo cô hơi ngứa, bình tĩnh nói: "Tôi đã từng dỗ qua con trai của chú tôi như vậy."
"Không phải như vậy, anh nghe em nói đi chứ." Cả người Thích Nguyệt không được tự nhiên, muốn thoát khỏi ngực anh, lại phát hiện anh ôm quá chặt.
Cô không dám nhìn thẳng hai mắt Tô Cận, mặt đỏ hồng nhỏ giọng giải thích: "Anh không cần ôm em, chỉ cần nói vài câu dễ nghe như là, như là khen em đẹp nhất, sau này sẽ không để em một mình gì đó."
Cả gương mặt Thích Nguyệt đều đỏ lên. Thanh âm anh thấp như vậy, khi nói chuyện có hơi thở phun lên mặt cô.
"Không, không cần nữa." Cô lắc đầu, "Không cần anh dỗ nữa."
"Anh là người giữ lời." Ánh mắt Tô Cận cực tối, trong mắt trong lòng chỉ có khuôn mặt tinh tế không tì vết trước mặt.
Thích Nguyệt cắn môi ngước mắt, "Không ..."
Lời nói kế tiếp của cô bị nghẹn trong cổ họng, hai mắt trừng lớn. Trên mặt truyền đến xúc cảm mềm nhẹ, vừa chạm liền rời khỏi.
Nhưng nơi được hôn qua giống như bị phỏng. Cái cảm giác nóng rực đó không chịu biến mất.
"Anh anh anh ..."
Tô Cận "anh" nửa ngày, một chữ cũng không nói nên lời.
Mà Tô Cận còn đang nhớ lại cảm giác khi hôn má cô, cảm giác mềm mại đến không tưởng tượng được.
Biết hành động của mình là đang chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ, nhưng anh vẫn như cũ không khống chế được.
Lần đầu tiên có cảm giác mãnh liệt muốn hôn con gái đến vậy, hoàn toàn không phải phong cách làm việc của anh.
Anh ép trái tim đang đập đến cực nhanh xuống, nghiêm túc nói, "Lúc anh dỗ con nít, thường hôn mặt nó." Tô Cận nghe thấy thanh âm bình tĩnh mà vô sỉ của mình.
///
Quả nhiên, Tô Cận phát hiện cô gái nhỏ giận.
Từ hôm anh hôn má cô trong bệnh viện, quan hệ hai người liền trở nên rất xấu hổ. Tính đến hiện tại, đã qua hai tuần mà hai người chưa nói với nhau một câu.
Cho dù gặp nhau ở nhà, cô gái nhỏ cũng cố ý trốn anh, ánh mắt cũng không thèm liếc anh.
Nói xong nhìn về phía Triệu Sùng: "Tôi nên dỗ em ấy như thế nào?"
Đối với chuyện anh trước kia sẽ không dỗ con gái loại chuyện vớ vẩn này, Tô Cận sớm ném chuyện này ra sau đầu. Anh nghĩ nghĩ, lại châm chước nói: "Chỉ cần em ấy trở lại giống như trước là được."
Sắc mặt Triệu Sùng không thể tin được. Lão đại là người lợi hại như vậy, thế mà EQ trong chuyện tình cảm lại thấp đến vậy?