Cô tức giận đến không quan tâm nói: "Bởi vì anh quá đáng ghét. Em cũng đã bị bệnh đến vậy, anh vì sao còn nói những lời quá đáng đó."
Anh không hiểu vì sao cô gái nhỏ vì chút chuyện nhỏ này mà khóc nháo.
"Nếu là sự thật, vậy anh đi đi, em không muốn nhìn thấy anh, em ... khụ khụ khụ." Cô quá kích động, đột nhiên ho lên. Trong lòng Tô Cận hơi hoảng, giơ tay vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô thuận khí.
Anh thấy cô gái nhỏ ho đến mặt đỏ bừng, lông mi thon dài run rẩy, trên mặt còn treo nước mắt, thoạt nhìn vừa bất lực lại ủy khuất.
Không đợi anh suy nghĩ cẩn thận, lời an ủi đã buột miệng thốt ra: "Đừng khóc."
Thích Nguyệt nức nở vài tiếng, chỉ lo nức nở nói: "Em cũng không biết bệnh sẽ nặng hơn mà. Bây giờ em khó chịu muốn chết, anh còn ở đó mắng em."
"Trước kia không thoải mái, ba mẹ đều sẽ dỗ em. Vì sao anh đáng ghét như vậy, không thể, không thể tạm thời dỗ em được sao? Chờ em hết bệnh rồi, anh lại mắng em không được sao? Bây giờ không thể dỗ em trước được sao?"
Tô Cận á khẩu không trả lời được. Anh lần đầu tiên cảm thấy chân tay luống cuống, không biết nên xử lý cô gái nhỏ trước mặt như thế nào. Nghe thanh âm thảm hề hề của cô, anh thừa nhận một giây này, sinh ra ảo giác không tưởng tượng được như là bản thân thật sự đã làm sai.
Nhưng mà trên thực tế, anh không có làm sai chuyện gì cả.
Rõ ràng biết bản thân không sai, lại bởi vì cô gái nhỏ oán giận, anh muốn cúi đầu nhận sai với cô.
Vì sai lầm không tồn tại, anh lại muốn xin lỗi cô gái nhỏ.
Loại cảm giác này, Tô Cận chưa bao giờ trải nghiệm qua, anh ngẩn ngơ nói: "Thích Nguyệt, tôi ..."
"Anh không được nói chuyện!" Thích Nguyệt vội vàng nhìn anh, hốc mắt hồng hồng mềm giọng nói, "Em biết bây giờ trong lòng anh nghĩ cái gì, chắc chắn cảm thấy bản thân không có sai. Được, em thừa nhận là em sai, em xin lỗi anh, anh đừng nói chuyện được không? Anh vừa mở miệng em liền khó chịu."
Cô hít hít cái mũi, "Em không cần anh dỗ em, anh không cần nói chuyện là được." Cô đúng là rất ghét Tô Cận, nhưng cũng không muốn ở bệnh viện một mình.
Bộ dáng cô gái nhỏ như vậy, khiến cảm giác tội lỗi trong lòng Tô Cận đạt tới đỉnh điểm.
"Được, anh không nói chuyện." Trầm ngâm một lát, anh giãy giụa một lúc, vẫn là che lại lương tâm nói, "Em không cần xin lỗi, người sai là anh."
Giữa mày Tô Cận nhẹ giật. Cô gái nhỏ là người bệnh, anh ... vẫn là nhịn đi.
Thích Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu, ấp úng nói: "Anh đang xin lỗi em sao?"
"Ừ, anh xin lỗi." Tô Cận nghiêm túc lặp lại.
Thích Nguyệt ngây người hồi lâu, "Vậy anh nói xem, anh sai ở đâu?"
Tô Cận: "..."
Chỗ nào anh cũng không sai.
Liếc cô một cái, thấy mặt mày cô gái nhỏ mơ hồ mang theo vui sướng, buồn bực trong lòng Tô Cận cũng tan đi không ít.
Anh nhớ lại lời cô gái nhỏ nói, châm chước mở miệng: "Anh không nên lúc em bị bệnh còn mắng em." Tô Cận tưởng những lời này rất khó nói khỏi miệng, nhưng một khi có bắt đầu, lời nói kế tiếp anh nói được cực kỳ thuận miệng: "Loại hành vi này, đúng là khiến người khác cực kì không thoải mái. Cho nên anh xin lỗi, sau này sẽ tận lực tránh phát sinh tình huống tương tự."
Cho dù biết lời này không phải lời thật lòng của anh, Thích Nguyệt vẫn là rất vui.
Ngữ điệu nói chuyện của anh vẫn giống như trước khiến cô chán ghét, nhưng trong lòng cô bây giờ lại không ngừng toát ra suиɠ sướиɠ.
Khóe miệng Thích Nguyệt giơ lên, tươi cười trên mặt càng thêm rõ ràng.
Tô Cận vẫn luôn nhìn cô, phát hiện cô cười, cảm giác bị đè nén trong lòng kia hoàn toàn biến mất.
Anh cảm thấy bản thân hôm nay cực kì không bình thường, vì Thích Nguyệt, lần đầu tiên che lại lương tâm xin lỗi, phủ nhận tồn tại của sự thật khách quan. Anh cần tìm hiểu nguyên nhân khiến bản thân khác thường như vậy.