Cô lắc đầu, thân thể cứng đờ, ngón tay bất an nắm áo, "Em muốn kiếm tiền mà, tương lai học đại học chắc chắn không đủ tiền, sẽ cần thêm càng nhiều."
Tô Cận cong ngón trỏ, chỉ chỉ tấm thẻ trước mặt cô, "Vì sao em lại có ý nghĩ vớ vẩn như lên đại học sẽ thiếu tiền?"
Thích Nguyệt nhìn thoáng qua tấm thẻ trên bàn, nhớ lại lời anh vừa nói, cắn môi trầm mặc không nói."
"Thẻ này em có thể thoải mái quẹt." Tô Cận nhấn mạnh, "Tiền cho một sinh viên, tôi ..."
"Vì sao anh phải đưa tiền cho em học đại học?" Thích Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, ngắt lời anh, "Tô Cận, em rất cảm ơn anh cho em ở nhờ. Nhưng vào đại học, em có thể xin học phí trợ giúp."
Cô không muốn nợ Tô Cận quá nhiều. Cô đã nghĩ kĩ rồi, thi đại học xong cô liền đi làm thêm lúc nghỉ hè, dọn khỏi nhà Tô Cận.
Trong lòng Thích Nguyệt mất mát, sau này chắc là hai người sẽ không gặp lại nữa.
Vẻ mặt Tô Cận kinh ngạc, "Vì sao em phải xin học phí trợ giúp?"
Anh bình tĩnh nói: "Tôi có thằng bạn lớn lên từ nhỏ, mỗi tháng nó đưa tiền tiêu vặt cho bạn gái dưới 20 vạn. Cho nên tôi cho tiền em vào đại học hoàn toàn không thành vấn đề."
Tô Cận sợ cô có áp lực, lại bỏ thêm một câu, "Đương nhiên, nếu chi phí mỗi tháng hơn 20 vạn tôi cũng có khả năng chi trả."
Ngực Tô Cận cứng lại, tim không thể khống chế đập nhanh hơn.
Cô lại quyến rũ anh.
"Nhưng em không phải bạn gái anh mà." Ngữ khí Thích Nguyệt nhẹ nhàng, "Tô Cận, bạn anh cho bạn gái tiêu tiền, vì bọn họ đang yêu nhau, nhưng chúng ta không phải."
Bọn họ không hề có quan hệ gì, Tô Cận căn bản không có nghĩa vụ cho cô tiền vào đại học.
"Ba mẹ em và ba mẹ tôi định ra hôn ước, vốn dĩ là lời nói đùa giữa hai nhà, không thể xem là thật." Cô tiếp tục nghiêm túc nói, "Lời anh nói, em luôn nhớ kĩ, sẽ không có suy nghĩ khác thường."
Tô Cận theo bản năng gật đầu, "Ừ, em nói rất đúng."
Nói xong anh lập tức sửng sốt, lại ngẫm lại lời nói của Thích Nguyệt một lần. Tuy rằng cô nói rất đúng, nhưng anh cứ cảm thấy có vấn đề.
Thích Nguyệt cười cười, "Cho nên, anh hoàn toàn không cần thiết cho em tiền học đại học. Anh yên tâm, em sẽ không ăn vạ anh, chờ em thi đại học xong sẽ dọn ra khỏi nhà anh."
"Tiền chú dì tiêu cho em trong một năm này, em sẽ từng chút trả lại cho anh." ///
Sau khi Thích Nguyệt rời đi, cô đứng ở dưới tòa nhà một lúc.
Thích Nguyệt cực kì khó chịu, không có sức lực đẩy người đàn ông bên cạnh, "Em đã nói không muốn đi bệnh viện, vì sao anh luôn muốn bắt nạt em chứ?" "Tôi bắt nạt em?" Tô Cận cảm thấy bản thân nghe được lời nói vô lí nhất, "Thân thể em không thoải mái, bây giờ tôi đưa em đi bệnh viện, là chiếm dụng thời gian cá nhân của tôi. Thích Nguyệt, thời gian của tôi rất quý, em ..."
Thích Nguyệt lại nghe thấy ngữ điệu đáng ghét đó, nước mắt không hiểu vì sao chảy ra, khóc lóc ngắt lời anh, "Em không định chiếm dụng thời gian cá nhân của anh!"
Cô thút tha thút thít nức nở, nói năng lộn xộn, "Anh đi đi, em không đi bệnh viện, sẽ không lãng phí thời gian quý giá của anh. Đáng ghét, ghét anh nhất, em mới không muốn bị anh quản. Em, em ngủ một giấc thì tốt rồi."
Tô Cận cảm thấy con gái thật phiền. Anh nhắc nhở bản thân, người trước mặt là bệnh nhân, anh không nên so đo. "Vì sao không muốn đi bệnh viện?" Anh thấp giọng hỏi.
Anh nhìn Thích Nguyệt đang nằm trên giường Tô Cận, trong lòng kì quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, đo nhiệt độ cơ thể cho cô, truyền nước biển, lấy thuốc.
Cô gái nhỏ thật sự rất trắng, da mặt và cổ đều tinh tế.
Anh không chú ý qua những cô gái khác, không biết có phải cô gái nào cũng giống Thích Nguyệt, mặt trắng trắng mềm mềm, mơ hồ tản ra hương vị dụ người. Khiến anh không nhịn được muốn ... hôn một cái.
Sau khi phản ứng lại, tay anh đã đặt lên mặt Thích Nguyệt. Lòng bàn tay truyền đến độ ấm, đã không còn nóng kinh người như trước nữa.
Nhưng Tô Cận lại cảm thấy, xúc cảm dưới tay ngày càng nóng, nóng đến khiến tâm thần anh rung động.
Đây là lần thứ hai Thích Nguyệt khiến anh tâm thần không yên, thèm khát phụ nữ.
Tô Cận cố gắng ổn định lại tâm thần, thu tay về. Giờ phút này anh cần yên tĩnh một mình, lại tắm thêm nước lạnh.
Ngay lúc anh thu tay lại, Thích Nguyệt đột nhiên mở hai mắt.
Thật lâu sau, tiếng tim đập ngày càng không quy luật. Anh nghĩ, anh muốn thu lại lời nói ban đầu của mình. Bề ngoài của Thích Nguyệt, thật ra không tệ.