Cố Thắng Lan
Nhưng từ khi em trai ra đời, tấm màn mỏng manh đó bị xé toạc, để lộ sự thật rướm m.á.u bên trong:
Họ không hề yêu tôi.
Họ nuôi tôi ăn học là vì tôi là đứa con duy nhất mà họ từng có.
Mẹ nổi giận:
“Sao con lại ăn nói kiểu đó! Con nhìn lại đi, ba mẹ đã đối xử với con quá tốt rồi!”
“Con nhìn mấy đứa em họ ở quê xem, có đứa nào được điều kiện như con không?!”
Nhưng mẹ ơi.
Tình yêu không phải là để so sánh theo chiều dọc với người khác.
Tình yêu là sự cân bằng theo chiều ngang – giữa con với em con.
Tình yêu là một cái cân, không sợ ít, chỉ sợ nghiêng.
Mẹ cứ bỏ thêm từng nắm từng nắm lên đĩa bên em con, khiến con bị bẩy văng lên trời cao, chỉ cần không cẩn thận là con rơi xuống nát thân.
Vậy mà giờ mẹ lại quay sang trách con:
Sao không biết thông cảm, sao không biết biết ơn?
Tôi từ chối tham gia vở kịch gia đình mà họ dàn dựng.
Nhưng họ vẫn tổ chức tiệc như thường — một buổi tiệc mừng tôi thi đậu đại học, không cần tôi có mặt cũng chẳng sao, thật buồn cười.
Tôi rời nhà sớm hơn một chút, đến thành phố học trước, tiện mừng sinh nhật bốn mươi tuổi của cô.
Cô đưa tôi đi ăn cùng một nhóm bạn thân.
Ôm vai tôi, cô cười:
“Đây là cháu gái tôi, sau này sẽ học đại học ở đây.”
Bạn bè của cô tôi ai cũng rất thân thiện:
“Vậy là vừa là cháu vừa là đồng môn rồi, sau này gọi các cô là bác ruột, dì ruột cũng được nhé!”
Khi tiệc đã vui, rượu cũng đã ngà ngà, dì Lý mới lên tiếng:
“Tiểu Vân à, A Sâm cũng mất bao nhiêu năm rồi. Một mình cô đơn mãi vậy đâu phải cách. Hay là tìm một người đi…”
Cô tôi ngắt lời:
“Tôi bây giờ một mình rất ổn. Tôi thích sống một mình!”
Cô cười khi nói, nhưng tôi thấy trong mắt cô có ánh nước long lanh cố kìm nén.
Thì ra, người cô mạnh mẽ và lạnh lùng ấy, cũng có những lúc yếu lòng đến thế.
Tôi lập tức khoác tay cô, lớn tiếng nói:
“Cô ơi, sao cô lại nói là cô đơn? Cô còn có con mà!”
Cô tôi cười, xoa đầu tôi:
“Đúng vậy, cô còn có cháu gái lớn mà.”
Sau này tôi mới biết, A Sâm là mối tình thời đại học của cô.
Hai người cùng vào một đơn vị làm việc, thậm chí đã định ngày tổ chức đám cưới.
Chú A Sâm làm công việc nguy hiểm, lần đó bị tội phạm theo dõi và phục kích trả thù.
Để bảo vệ cô tôi, chú đã mất mạng.
Chú dùng chính mạng sống của mình để chứng minh tình yêu.
So với tôi, cô còn bất hạnh hơn nhiều.
Từ nhỏ đã chịu sự thờ ơ của ông bà.
Chính chú A Sâm là người trao cho cô một tình yêu sâu sắc nồng nàn, giúp cô thoát khỏi bóng tối của gia đình mình.
Nhưng chú ấy lại ra đi ở độ tuổi đẹp nhất.
Cô tôi đã từng chạm đến tình yêu hoàn mỹ nhất, gặp được người thuần khiết nhất.
Vì vậy, cô chẳng thể yêu ai khác, và cứ thế ở vậy đến giờ.
Lên đại học rồi, tôi rất bận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vừa học, vừa cùng vài bạn học khác học dựng video, làm nội dung quảng bá sản phẩm.
Mấy năm đó, video ngắn đang nổi, công việc không quá phức tạp mà thu nhập lại ổn.
Vừa đủ chi trả học phí, sinh hoạt phí, thậm chí tôi còn tiết kiệm được tiền, dần dần trả lại khoản nợ cho cô.
“Bắt con viết giấy nợ là để mấy bà con trong nhà đừng mượn cớ đến vay tiền cô thôi, cô đâu có ý định bắt con trả thật.”
Tôi kiên quyết:
“Con nhất định phải trả. Cô ơi, tiền thì trả được, nhưng ân tình thì cả đời cũng không hết.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi hiểu rất rõ — cô giúp tôi bằng cả tấm lòng.
Nếu không thì làm gì có ai ngốc đến mức đầu tư hơn cả trăm nghìn tệ cho một đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi?
Lên đại học chưa bao lâu thì dịch bệnh ập đến, trường bắt đầu học online.
Mẹ gọi điện cho tôi:
“Con có định về không, có thì báo trước cho mẹ một tiếng.”
“Bây giờ ngoài kia virus nhiều lắm, em con thể chất yếu…”
Tôi cắt ngang:
“Mẹ yên tâm, con không về đâu.”
“Thế con định ở đâu?”
“Nhà cô. Cô con đã sớm đưa chìa khóa nhà cho con rồi.”
Mẹ im lặng một chút rồi nói:
“Cô con vẫn chưa quen ai à?”
“Con nợ cô bao nhiêu tiền rồi?”
“Lỡ sau này cô lấy cớ con còn nợ tiền để bắt con nuôi cô thì sao.”
“Cô con bốn mươi mấy tuổi rồi, không cưới thì đâu còn sinh con được nữa. Đến lúc già rồi lại bám lấy con thì sao?”
“…”
Tôi cười tươi rói:
“Con sẵn sàng mà. Cô tốt với con như vậy, con sẵn sàng nuôi cô.”
“Nhưng con là con của ba mẹ mà!”
“Hả?” Tôi nâng cao giọng,
“Chẳng phải ba bảo là có con trai rồi, coi như chưa từng sinh ra con nữa còn gì?”
“Mấy lời đó ba con nói lúc nóng giận thôi, con là do mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra…”
“Khi sinh con mẹ đau suốt ba ngày…”
Tôi không muốn nghe tiếp, liền dứt khoát cúp máy.
Nếu mẹ đã từng cực khổ như vậy để sinh tôi ra, vậy tại sao… lại không thể thương tôi thêm một chút?
Dịch bệnh đã ảnh hưởng rất lớn đến ba mẹ tôi.
Ảnh hưởng lớn nhất là ba tôi - Cố Huệ Quốc thất nghiệp rồi.
Trước đây, ba mẹ tôi đều làm ở đơn vị nhà nước trong huyện.
Công việc nhẹ, lương không cao.
Về sau, để mua nhà đúng tuyến cho Cố Thắng Kiệt, họ đã cắn răng trả trước một triệu tệ, mua căn hộ ở thành phố trị giá hơn hai triệu.
Mẹ tìm mọi cách chuyển công tác sang một doanh nghiệp nhà nước ngành xây dựng tại thành phố.
Còn Cố Huệ Quốc thì nghỉ việc, nhảy sang một công ty tư nhân có lương khá hơn.
Không còn cách nào khác — tiền vay mua nhà hàng tháng quá lớn, không đổi việc thì không nuôi nổi cái nhà đó.
Nhưng rồi dịch bệnh bùng phát, ngành xuất khẩu của công ty sụt giảm nghiêm trọng, buộc phải sa thải nhân viên.
Cố Huệ Quốc thì tuổi cao, lương lại cao, thời gian vào công ty chưa lâu — về mọi mặt đều là đối tượng bị chọn đầu tiên.
Ông đã 45 tuổi.
Ở cái tuổi lưng chừng này, lại gặp đúng giai đoạn kinh tế khó khăn.
Đi đâu mà tìm được việc phù hợp nữa?
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com