Mẹ tôi vẫn giữ ấn tượng về thành tích của tôi ở năm lớp 10 — khi tôi dù dốc toàn lực vẫn chỉ nằm đâu đó ngoài top 300 toàn khối.
Nên bà mới hỏi vậy.
Tôi hít sâu một hơi:
“Con thi được 633, đủ để vào một trường 985 không tệ.”
Mẹ nghi ngờ:
“Bao nhiêu cơ? Con không lừa mẹ đấy chứ?”
Tôi dứt khoát cúp máy, gửi cho bà ảnh chụp màn hình điểm thi.
Chẳng bao lâu sau, tôi đã thấy bà và ba đăng những dòng trạng thái na ná nhau trên mạng xã hội:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
[Chúc mừng con gái yêu thi đại học đạt thành tích xuất sắc, không uổng công dạy dỗ suốt bao năm qua.]
Trong đại gia đình họ Cố có một nhóm chat lớn, mấy cô, mấy bác, mấy bà chị họ xa đều có mặt.
Hôm nay trong nhóm liên tục có người tag tên tôi, vừa chúc mừng vừa “giáo dục”:
【Con thi được điểm như vậy, công lao lớn nhất là nhờ ba mẹ con âm thầm hỗ trợ phía sau.】
【Sau này học đại học, ra trường đi làm rồi, nhất định phải báo hiếu thật tốt!】
【Cũng đừng quên dìu dắt em trai mình, hai chị em cùng tiến mới là điều đáng quý.】
…
Ba tôi thì cười tít cả mắt, nhắn vào nhóm:
【Làm cha mẹ, bỏ công vì con là chuyện nên làm. Tôi với mẹ nó yêu thương hai đứa như nhau.】
【Nuôi con ăn học không phải để dưỡng già, chỉ mong sau này nó có thể giúp đỡ em trai một tay là được.】
【Đây là chuyện vui lớn của cả nhà họ Cố, đợi có giấy báo nhập học, sẽ mời mọi người tới chung vui.】
…
Cả nhóm hò reo rôm rả.
Ba mẹ bắt đầu khoa trương truyền “bí kíp dạy con”, nói yêu tôi thế này thế nọ, còn bảo Cố Thắng Kiệt thông minh hơn tôi nhiều, tôi thi được hơn 630 thì thằng bé nhà họ nhất định sẽ vào Thanh Hoa Bắc Đại.
Họ hàng thì tâng bốc, ba tôi càng nói càng hăng, còn tôi càng đọc càng thấy buồn nôn.
Bình thường trong nhóm tôi như người tàng hình.
Nhưng hôm nay lại khác.
Tôi không thể để họ tiếp tục diễn kịch như vậy.
Tôi trả lời thẳng:
【Người đầu tiên con muốn cảm ơn là cô của con.】
【Khi ba mẹ không chịu bỏ tiền tài trợ cho Nhất Trung, chỉ muốn con học Nhị Trung để xin học bổng, tiết kiệm tiền dồn cho “con trai cưng” — chính là cô đã không tiếc tiền, không ngại thể diện để giúp con có cơ hội vào trường trọng điểm.】
【Người thứ hai là chính bản thân con.】
【Ba năm cấp ba chưa một lần lơ là, nghỉ hè nghỉ đông về nhà không có phòng riêng, chỉ ngủ trên giường xếp trong thư phòng, ngoài kia em trai hét ầm trời, con vẫn không từ bỏ việc học.】
【Thứ ba, cảm ơn ba mẹ.】
【Cảm ơn vì ba năm qua không hề can thiệp vào chuyện học của con.】
【Cảm ơn vì luôn đề phòng, sợ con làm hại em trai, nên không bắt con phải trông em — để con được yên ổn học hành.】
【Cảm ơn vì căn nhà mới không có phòng cho con, để con hiểu rõ: mình chỉ có thể tiến về phía trước, không được phép quay đầu.】
【Thứ tư, cảm ơn những người họ hàng từng mỉa mai, châm chọc, giễu cợt con. Chính nhờ những lời đó mà con mới kiên định học hành cho đến cùng.】
Tôi bấm gửi.
Cả nhóm chat im phăng phắc.
Chỉ có cô tôi, người luôn ít nói, hiện lên một dòng đơn giản:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
【Không cần cảm ơn cô. Tiền là cô cho mượn. Người con nên cảm ơn là chính con — người chưa từng từ bỏ.】
Điện thoại tôi rung lên.
Ba gọi đến.
Vừa nhấc máy, ông đã gầm lên:
“Cố Thắng Lan, mày nhắn mấy cái vớ vẩn đó là sao?!”
“Học hành bao nhiêu năm rồi? Ai dạy mày ăn nói kiểu đó với ba mẹ, với trưởng bối hả?!”
“Mày vô ơn bất hiếu như vậy, tin không, tao cấm mày không được đi học đại học nữa?!”
Tôi đưa điện thoại ra xa, chờ ba trút giận xong, mới bình tĩnh mở miệng:
“Ba nghĩ ba có cách gì để ngăn con học đại học à?”
“Một tuần trước là sinh nhật con, con vừa tròn mười tám, con đã trưởng thành rồi.”
“Ba không còn quyền làm người giám hộ của con nữa.”
“Còn học phí — bây giờ đều có thể vay tín dụng sinh viên. Tiền sinh hoạt thì con có thể tự đi làm thêm mà kiếm.”
“Nhưng con nghĩ thật ra ba cũng đâu muốn bỏ tiền cho con ăn học nữa, đúng không?”
“Hoặc… ba có thể đi khiếu nại với Sở Giáo dục, tố con bất hiếu, không xứng đáng học đại học, xin họ đừng nhận con vào?”
…
Cố Huệ Quốc giận đến tím mặt:
“Con khốn vô ơn! Mày muốn chọc tức tao c.h.ế.t mày mới vừa lòng hả?!”
“Mày có giỏi thì từ nay đừng quay về cái nhà này nữa!”
Tôi cười:
“Được thôi, lần này nghe lời ba, không về làm phiền đại gia đình ba mẹ và em trai nữa.”
Tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi.
Mấy năm nay, khi trường yêu cầu điền địa chỉ liên hệ gia đình, tôi đều ghi địa chỉ của cô.
Người liên lạc cũng là cô.
Nhà Trương Lệ có một căn nhà cũ không dùng tới, cô ấy cho tôi ở tạm.
Cô chủ nhiệm còn giúp tôi tìm vài suất dạy kèm.
Chỉ cần điểm thi đạt, chờ học sinh nghỉ hè, là tôi có thể bắt đầu đi làm.
Sau đó, tôi đăng ký nguyện vọng vào ngôi trường đại học tốt nhất thành phố nơi cô tôi sống.
Chính là ngôi trường mà cô từng học ngày trước.
Khi có giấy báo trúng tuyển, tôi đăng một bài chia sẻ lên mạng xã hội.
Tối hôm đó, mẹ gọi đến.
Bà nói muốn tổ chức tiệc mừng đậu đại học cho tôi, địa điểm đã đặt ở một nhà hàng nào đó:
“Nói gì thì nói, mình vẫn là người một nhà mà con, đâu có thù hằn gì để mà để bụng.”
“Em con còn nhỏ, suốt ngày hết bệnh này tới bệnh kia, ba mẹ dồn sự chú ý cho nó cũng là chuyện bình thường.”
“Nhưng suốt mười lăm năm trước khi nó ra đời, trong mắt ba mẹ chỉ có mình con thôi mà.”
“Bữa tiệc tuần sau là tổ chức riêng cho con đấy, nhất định con phải về.”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Mẹ à, đừng diễn nữa. Trước đây mẹ có thương con không, trong lòng mẹ tự biết.”
Khi chưa có em, tôi còn có thể tự lừa mình rằng mỗi đứa trẻ khác nhau, mỗi người làm ba mẹ cũng khác nhau.
Rằng có lẽ ba mẹ không biết cách thể hiện tình cảm, nhưng họ vẫn yêu tôi.