Với điểm số hiện tại, trường trọng điểm ở thành phố dù có đưa tiền cũng không được nhận.
Ở huyện chỉ có Nhất Trung là còn tạm ổn về chất lượng giảng dạy.
Mấy trường khác một năm ra được vài người đỗ đại học loại một đã là tốt lắm rồi.
Nhất Trung thì công khai mức phí tài trợ: 5000 tệ mỗi điểm.
10.000 tệ, tôi có thể bước chân vào cổng Nhất Trung.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y mẹ:
“Mẹ biết lực học của con mà, lần này chỉ là con thi hụt thôi.”
“Mẹ, ba mẹ bỏ ra chút tiền tài trợ, cho con học Nhất Trung, được không?”
Mẹ sững lại, im lặng vài giây rồi nói:
“Thắng Lan, từ nhỏ con đã là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện.”
“Là vàng thì ở đâu cũng sáng, giáo viên ở Nhị Trung cũng đều tốt nghiệp chính quy cả, con học ở đó cũng không khác gì.”
Tôi rút tay về, cười khẩy:
“Vậy thì bác sĩ huyện cũng đều là bác sĩ chính quy, sao lúc mẹ sinh con trai lại nhất quyết lên thành phố khám, lên tận bệnh viện phụ sản thành phố?”
Mẹ cau mày:
“Đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, sao con lại đánh đồng được?”
Tôi còn muốn nói tiếp, thì Cố Thắng Kiệt khóc ré lên.
Mẹ lập tức bỏ thuốc xuống, đứng bật dậy:
“Thuốc còn lại con tự bôi đi, chuyện Nhất Trung để mẹ bàn lại với ba con.”
Kết quả của cái gọi là “bàn lại”, dĩ nhiên là không đồng ý.
Tối hôm sau, trong bữa cơm, ba tôi lên tiếng:
“Nếu con thật sự giỏi, học trong bùn cũng vẫn thi đậu Thanh Hoa, Bắc Đại.”
“Không có năng lực thì có đút tiền vào trường trọng điểm cũng vô ích.”
Mẹ đang ăn cơm, bà nội thì đổi tay bế đứa nhỏ.
Vừa cưng nựng véo má Cố Thắng Kiệt, vừa không quên liếc xéo tôi:
“Ba mẹ mày cho đi học Nhị Trung là quá tốt rồi đấy, nhìn mấy đứa con gái dưới quê xem, thi đậu Nhất Trung mà còn chẳng được ba mẹ cho học tiếp.”
“Bà nói thật lòng, chi bằng mày đừng học nữa. Ở nhà phụ trông em tới ba tuổi, để mẹ mày sớm đi làm kiếm tiền. Đợi đủ mười tám tuổi thì ra ngoài làm công.”
Mẹ tôi lập tức ngắt lời, trừng mắt ra hiệu:
“Thắng Lan còn nhỏ, sao mà trông em được?”
“Thắng Lan, con cũng phải hiểu cho ba mẹ. Ba mẹ chỉ làm công ăn lương, bây giờ có thêm em con, nào là tiền sữa, tiền tã, tiền khám bệnh, cái gì cũng tốn.”
“Người ta nói: thà làm đầu gà còn hơn làm đuôi phượng.”
“Với hoàn cảnh của con, học Nhị Trung khả năng cao còn được học bổng nữa đấy, chi phí sẽ đỡ hơn nhiều.”
Thầy cô chắc chắn sẽ rất quan tâm con, con học cũng có cảm giác thành tựu hơn.”
“Một bịch tã bỉm hơn trăm tệ, một bộ quần áo em bé hai ba trăm, sữa ngoại ba bốn trăm một hộp, nôi hơn hai nghìn, xe đẩy hơn một nghìn…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi bật cười:
“Mấy cái đó mua không tiếc tay, còn với con thì 10.000 tệ lại không thể bỏ ra?”
“Thế mà còn nói con với em trai là như nhau trong lòng ba mẹ sao?”
“Các người nói dối không chớp mắt, không sợ trời phạt rơi xuống đầu đứa con cưng kia à?!”
Ba tôi tức điên, đập mạnh đũa bát xuống bàn, chỉ vào mặt tôi mắng:
“Cố Thắng Lan, đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
“Tiền là của tao với mẹ mày làm ra, muốn tiêu cho ai là quyền của tụi tao!”
“Mày ăn mặc, sinh hoạt, học hành, từng đồng từng cắc đều do tụi tao lo!”
“Tụi tao nuôi mày ăn học tới cấp ba, như vậy còn chưa đủ tốt à?!”
“Mày nhìn bộ dạng ích kỷ nhỏ nhen của mày kìa, tụi tao với thằng em mày sau này còn trông cậy gì vào mày nữa?”
“Nếu mày còn gây chuyện, khỏi học cấp ba luôn đi!”
Mẹ tôi cứ kéo tay ông ra, ra hiệu đừng nói nữa.
Bà nhìn tôi, nhíu mày, nói nhẹ nhàng:
“Ba mẹ chỉ có chừng đó khả năng thôi, muốn nuôi hai đứa con, thực sự không xoay xở nổi nữa.”
“Là do con thi không tốt, con phải chịu trách nhiệm với kết quả của mình.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Nếu con tự lo được học phí, thì muốn học Nhất Trung cũng được. Ba mẹ sẽ không ngăn cản.”
Mười lăm tuổi, tôi có thể đi đâu để kiếm ra 10.000 tệ đây?
Điện thoại của cô tôi vẫn tắt máy.
Bà nội thì mỉa mai đầy cay độc:
“Con nhỏ đó là thứ sắt đá vô tình, keo kiệt nổi tiếng, mày còn mơ nó bỏ ra 10.000 tệ hả? Mơ giữa ban ngày.”
Còn những họ hàng từng khuyên tôi hiểu cho ba mẹ vất vả nuôi hai đứa con – càng không thể trông mong họ cho tôi vay tiền.
Một vài bạn thân thì rất cảm thông cho hoàn cảnh của tôi.
Chỉ là các bạn ấy dù góp lại từng đồng từng cắc, cũng chỉ được hơn một ngàn.
Lúc ấy, thế giới của tôi chỉ gói gọn trong thị trấn nhỏ bé này.
Tôi đi dọc con phố dài, mặt dày gõ cửa từng nhà mà tôi cho rằng có thể giúp mình.
Đổi lại là những ánh mắt khinh khi, vài câu châm chọc, vài lời hờ hững, vài ánh nhìn thương hại.
Tôi khô cả cổ họng, choáng váng cả đầu óc.
Trăng đã lặn, mà cái nóng hầm hập của mùa hè vẫn chưa hề dịu lại.
Mẹ gọi điện cho tôi:
“Không vay được tiền đúng không? Vậy về sớm đi con!”
“Ba mẹ cũng chỉ mong con sau này có anh em cùng nhau nương tựa. Con đừng xem em trai là kẻ thù như vậy, nó còn nhỏ lắm. Chúng ta nên cùng yêu thương nó mới phải.”
Cúp máy xong, ngọn lửa trong lòng tôi càng cháy dữ dội hơn.
Khoảnh khắc ấy tôi hiểu ra:
Tôi muốn vào Nhất Trung, không chỉ vì muốn một tương lai tốt đẹp hơn, mà còn là một sự phản kháng.