Cố Thắng Lan
Không chỉ trượt khỏi trường trọng điểm thành phố, mà còn thấp hơn cả điểm chuẩn của Nhất Trung – ngôi trường huyện – những hai điểm.
Chỉ một câu hỏi trắc nghiệm đúng sai.
Mà ranh giới cuộc đời tôi đã bị khắc một đường sâu hoắm không thể vượt qua.
Tiếng sấm nổ dồn dập.
Cố Thắng Kiệt bị doạ khóc oà lên.
Mẹ đang đi vệ sinh, ba thì đỏ mặt tía tai tiếp rượu khách.
“Tôi hơn bốn mươi tuổi mà vẫn sinh được con trai, giỏi không!”
“Mai này tôi c.h.ế.t rồi cũng có con cháu nối dõi, hương khói đầy đủ!”
…
Tôi siết chặt điện thoại, bước đến bên chiếc xe đẩy trẻ con giá hơn nghìn tệ mà ba mẹ vừa mua, lặng lẽ nhìn đứa bé nằm trong đó.
Miệng nó mở to, không một chiếc răng, chỉ thấy chiếc lưỡi đỏ au, cùng với cái miệng đen ngòm như một cái hố không đáy.
Tôi cúi đầu, đưa tay về phía nó.
Đúng lúc đó, mẹ từ nhà vệ sinh lao ra, đẩy mạnh tôi ngã xuống đất.
Bà hoảng hốt ôm lấy “cục vàng”, siết chặt trong lòng, trừng mắt nhìn tôi đầy cảnh giác:
“Cố Thắng Lan, con định làm gì hả?!”
Ngay sau câu chất vấn, bà thấy trong tay tôi là chiếc chăn nhỏ.
Chắc đầu óc tôi có vấn đề thật rồi, mới nghĩ đến chuyện đắp lại cái chăn mà nó vừa đá văng ra.
Khoảnh khắc ấy, mẹ thoáng lộ vẻ lúng túng, vội vàng nói:
“Không phải mẹ có ý gì đâu… chỉ là em còn nhỏ, mẹ sợ con không biết bế, lỡ tay làm rơi nó…”
Tôi buông tấm chăn xuống, bật cười lạnh lùng:
“Đúng rồi đấy, mẹ đoán đúng rồi. Con chính là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nó.”
Tiếng động quá lớn khiến ba tôi cũng bị đánh thức.
Ông bước đi loạng choạng vì say, mẹ thì giận dữ trách:
“Suốt ngày chỉ biết uống! Tôi chẳng phải đã dặn anh rồi sao, đừng để Thắng Kiệt rời khỏi tầm mắt à!”
Khách khứa cũng kéo lại.
Chú Lý có con gái học cùng khóa với tôi, ông tươi cười hỏi:
“Con bé Đoá nhà chú thi vượt chỉ tiêu, vừa khít điểm đậu vào Nhất Trung đấy.”
“Còn Thắng Lan thì sao? Hạng bao nhiêu toàn huyện?”
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Ba tôi thúc giục:
“Ôi trời, suýt nữa quên mất vụ này, mau nói đi, con thi được bao nhiêu?”
Tôi mặc kệ, buông xuôi:
“Con trượt Nhất Trung rồi.”
Mày ông nhíu lại, có thể kẹp c.h.ế.t cả con muỗi.
Nụ cười của chú Lý đông cứng trên môi, ông l.i.ế.m môi, khẽ nói:
“Ây dà… chú mừng quá nên lỡ lời, cái này…”
Mấy bà con dưới quê lắc đầu, bắt đầu rì rầm:
“Chẳng phải bình thường học giỏi lắm sao, còn nói có hy vọng vô trường trọng điểm thành phố nữa kìa.”
“Con gái thì tâm lý yếu đuối, lúc mấu chốt là hỏng việc.”
“Đến Nhất Trung mà cũng trượt thì còn mong mỏi gì sau này.”
“May mà Cố Huệ Quốc có đứa con trai, chứ muốn nở mày nở mặt sau này còn phải trông vào Thắng Kiệt thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ vừa dỗ Thắng Kiệt vừa an ủi tôi:
“Không sao đâu, học Nhị Trung cũng vậy mà con.”
Tôi lạnh lùng liếc bà một cái, rồi sải bước đến bàn của đám bà con dưới quê, bất ngờ hất tung cả mặt bàn lên.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nếu một bàn tiệc sang trọng thế này cũng không ngăn được miệng mồm họ, thì thôi, khỏi ăn luôn cho xong.
Bàn bị lật.
Canh, lẩu, dĩa đũa đổ tung tóe, vỡ tanh bành.
Tôi phủi tay, thẳng lưng bỏ đi.
Tôi lang thang một mình ở quảng trường Tả Tông Đường.
Tôi thấy một người đàn ông trẻ cõng con gái lên vai để con bé có thể nhìn rõ buổi biểu diễn giữa đám đông.
Cô bé cười khanh khách, ánh mắt hồn nhiên, còn miệng người cha thì cười rạng rỡ đến tận mang tai.
Tôi thấy hai cô gái tầm tuổi tôi đang uống trà sữa, trò chuyện vui vẻ:
“Mẹ tôi đang mang thai đứa thứ hai đó.”
“Vậy cậu tính sao?”
“Họ mua cho tôi một căn nhà trong thành phố rồi, chỉ đứng tên tôi.”
“Mang thì cứ mang, miễn không bắt tôi chăm là được.”
Gần một giờ sáng, tôi nghe thấy một cô gái bụng bầu to tướng vừa khóc vừa gọi điện:
“Hắn chơi mạt chược, thua hết cả số tiền tụi con dành để sinh con rồi mẹ ơi…”
“Mẹ à, giá mà con nghe lời mẹ học thêm vài năm nữa thì đã khác…”
Tôi nhìn cô ấy rất lâu.
Cho đến khi cô ấy lau nước mắt, ôm bụng đứng dậy, cố gắng mỉm cười với tôi:
“Em gái, khuya rồi, về nhà sớm chút đi nhé. Nhất định phải học hành cho tử tế. Đừng giống chị.”
Tôi quay người về nhà.
Vừa bước qua cửa, liền nhận được hai cái tát như trời giáng từ ba tôi.
Ông giậm chân, gào lên:
“Bọn họ đều là trưởng bối của mày! Mày không thi đậu đã đành, còn dám lật bàn?!”
“Làm sai không biết xin lỗi, còn nửa đêm không chịu về nhà!”
“Nuôi mày mười mấy năm, đây là cách mày đối xử với tụi tao và người lớn trong nhà sao?! Toàn do mẹ mày chiều hư mày!”
“Nếu có bản lĩnh thì biến luôn đi, đừng bao giờ quay lại nữa!”
Mẹ tôi từ phòng ngủ chạy ra, giữ chặt ông:
“Cục cưng khó khăn lắm mới ngủ, đừng đánh thức nó!”
“Con về được là tốt rồi, đánh nó làm gì.”
Bà kéo tôi vào phòng, vừa thoa thuốc giảm sưng vừa nói:
“Ba con cũng chỉ vì lo lắng cho con thôi, ông ấy đến giờ vẫn chưa ngủ đó.”
“Con là con gái, nửa đêm không về nhà nguy hiểm lắm con ạ.”
Tôi nắm tay bà, nhìn chằm chằm rồi nhẹ giọng hỏi:
“Mẹ, mẹ sẽ cho con tiếp tục đi học chứ?”
“Dĩ nhiên rồi, ba mẹ thương con như thương em con vậy. Tất nhiên là sẽ cho con học tiếp cấp ba.”
Tôi đã nghĩ thông suốt.
Giận dỗi, cãi vã cũng chẳng thay đổi được gì.
Nếu tình yêu không đủ, thì dù tôi có làm loạn thế nào, thứ nhận về cũng chỉ là chán ghét chứ không phải xót thương.
Điều quan trọng nhất bây giờ là phải nắm lấy cuộc đời của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com