Hôm đó, Cố Thắng Kiệt tự bò đến cửa phòng tôi, ngồi bệt xuống đất rồi ngã ngửa ra sau, khóc ré lên.
Mẹ vứt đồ chạy đến, thấy nó đang nằm ngay chân tôi, liền nhíu mày mắng:
“Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện. Con đá nó làm gì?!”
Những lần như thế… đã xảy ra quá nhiều.
Trong lòng mẹ luôn có sẵn một đáp án.
Dù tôi có giải thích, bà cũng chẳng tin.
Tôi lạnh mặt nói:
“Bảo nó tránh xa con ra, đừng làm phiền lúc con học.”
Ba năm ấy, tôi chịu đựng vô số lời xì xào bàn tán từ họ hàng.
Tôi cũng vô tình nghe thấy ba mẹ bàn chuyện mua nhà trên thành phố:
“Huyện này chẳng có mẫu giáo hay tiểu học nào ra hồn.”
“Việc học của Thắng Kiệt phải nghiêm túc đầu tư, phải cho nó thắng ngay từ vạch xuất phát.”
“Giá nhà chắc chắn sẽ còn tăng. Mình tranh thủ mua sớm là tốt nhất.”
Những người từng nói không có nổi mười ngàn tệ tiền tài trợ cho tôi, rốt cuộc đã bán căn nhà ở huyện với giá năm trăm nghìn, cộng với vay mượn, gom đủ hơn một triệu tệ để mua nhà gần trường học trên thành phố.
Tên nhà – đứng tên Cố Thắng Kiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi vô tình nhìn thấy giấy chứng nhận quyền sở hữu.
Mẹ giải thích:
“Nhà này là để chuẩn bị cho em con đi học nên mới ghi tên nó.”
“Dù nhà là của em con, nhưng tình yêu của mẹ dành cho hai đứa là như nhau.”
Ha.
Thật là một lời nói dối vụng về đến buồn cười.
Nhưng tôi cũng không còn thất vọng nữa rồi.
Căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách ấy – phòng ngủ chính là của ba mẹ, phòng trẻ con dành cho em trai, còn lại một phòng làm thành thư phòng.
Mỗi lần nghỉ đông, nghỉ hè tôi về, mẹ sẽ kéo cái giường sofa trong thư phòng ra cho tôi ngủ.
Phòng ấy không có tủ quần áo.
Đồ của tôi cứ gấp lại trong vali, trải bên cạnh giường.
Đến khi quay lại trường, tôi lại xếp gọn đem đi.
Mỗi lần muốn lơi lỏng, mỗi lần muốn buông bỏ, tôi đều nhắc đi nhắc lại với chính mình:
“Cố Thắng Lan, mày phải thật mạnh mẽ.”
Họ đã buông tay với mày, họ chẳng hề quan tâm mày – vậy thì mày càng phải biết yêu thương bản thân mình.
Chỉ khi đứng đủ cao, mày mới có thể thấy cảnh họ gào khóc hối hận dưới chân.
Còn nếu mày sa ngã, họ sẽ nói:
“Đấy, thấy chưa?”
“Đúng là đổ tiền cho con gái chỉ tổ phí phạm.”
“Đáng lẽ ra đừng dồn tâm huyết vào nó thì hơn.”
Ba năm – dài đằng đẵng mà cũng ngắn ngủi vô cùng.
Tôi cứ nghĩ mình còn thời gian để làm thêm một đề nâng cao.
Cứ nghĩ mình còn thời gian để ôn lại một lượt những bài thơ cổ.
Cứ nghĩ mình còn thời gian để luyện thêm một đề tiếng Anh.
Nhưng kỳ thi đại học vẫn cứ thế mà đến.
Tối trước ngày thi, mẹ gọi điện:
“Em con lại sốt. Ba con không xin nghỉ được.”
“Ngày mai mẹ phải đưa nó đi truyền nước biển, con tự đến điểm thi được chứ?”
Được mà, mẹ.
Con quen với việc bị lãng quên rồi.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ngoài cổng trường, tôi gặp Lý Trình.
Cậu ấy nói:
“Cậu làm phiền tôi gần ba năm rồi đấy. Mấy môn khác tôi không dám chắc, nhưng Toán – ít nhất phải được 135 điểm đấy!”
Trương Lệ từ sau lưng bước tới, kéo lấy quai cặp của cậu ấy:
“Đi thôi! Cậu gây áp lực kiểu gì vậy? Cứ như điểm Toán 135 là bán đầy ngoài chợ không bằng!”
Cô ấy kéo Lý Trình đi vài bước, rồi ngoái đầu lại cười với tôi:
“Cố Thắng Lan, cậu nhất định làm được!”
Tôi tô đáp án cho câu trắc nghiệm đầu tiên của môn Văn.
Tôi viết lời giải cho bài toán đầu tiên.
Tôi nghe xong bài nghe tiếng Anh…
Tôi làm xong đề tiếng Anh sớm hơn dự kiến.
Lúc ngồi kiểm tra lại, tôi bất chợt nghĩ đến Cố Thắng Kiệt.
Khác hẳn với kiểu nuôi thả đối với tôi, mẹ luôn kiên quyết cho nó học tiếng Anh từ sớm.