Cố Thắng Lan
Một tuổi đã cho nghe nhạc tiếng Anh.
Cho nghe hội thoại tiếng Anh.
Vì vậy, khi Thắng Kiệt mới một tuổi rưỡi mà đã nói được một câu “googbye” méo mó, mẹ tôi đã xúc động đến rơm rớm nước mắt, ôm lấy nó, hôn tới tấp:
“Cục cưng nhà mình thông minh quá, đúng là tiểu thiên tài!”
Thật ra, tiếng Anh của tôi rất tốt.
Thi lần nào cũng được trên 135 điểm.
Nhưng mẹ chẳng bao giờ quan tâm, cũng chẳng bao giờ biết.
Ngày có điểm thi đại học, trùng đúng buổi lễ tốt nghiệp lớp mầm non của Cố Thắng Kiệt ở nhà trẻ.
Nó được tham gia biểu diễn, trên đầu cài mấy chiếc lá nhựa, đóng vai… một cái cây.
Ba mẹ tôi ăn mặc long trọng, từ lúc ra khỏi nhà đến khi chương trình bắt đầu, mẹ đã đăng bảy tám status, viết đủ loại văn thơ sướt mướt.
Nào là con lớn rồi, thông minh quá, nào là xúc động đến bật khóc.
Thật đúng là… rơi lệ đẫm màn hình.
Còn tôi thì một mình đến quán net tra điểm.
Tôi không muốn ngồi ở nhà gọi điện để tra.
Cảm giác ấy giống như một tội phạm đang cô độc đợi tòa tuyên án.
Vài phút trước khi có điểm, tôi cứ liên tục bấm F5, làm mới trang.
Bên cạnh có mấy thanh niên đang hút thuốc, ồn ào chơi game.
Lúc đang đợi ván mới bắt đầu, một thanh niên tóc đỏ liếc sang tôi, hỏi:
“Em gái, đang tra điểm thi đại học à?”
“Ừm!”
Đám bạn của hắn giục:
“Này, vào game đi, còn đứng đực ra đấy làm gì?”
Hắn phẩy tay:
“Chờ chút, đừng giật mạng, để em gái này tra xong điểm đã.”
Ngay lập tức, cả nhóm đều dập thuốc, xúm lại sau lưng tôi.
Nhiều giọng nhao nhao:
“Em học cấp ba trường nào đấy?”
“Cảm giác thi thế nào?”
“Nhìn là biết thông minh rồi, kiểu gì cũng đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại cho mà xem!”
“…”
Đến giờ, tôi nhập số báo danh mà tay run rẩy.
Cả bọn sốt ruột:
“Ái chà, sai rồi kìa, là số 8 chứ không phải số 4!”
Có lẽ vì lúc đó bọn họ không chơi game nên mạng chạy rất nhanh.
Chỉ tầm hai ba giây, kết quả hiện ra trên màn hình.
Tôi nhắm chặt mắt, không dám nhìn.
Chỉ nghe thấy một trận reo hò vang dội bên tai:
“633!”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Em gái ơi, nhắm gì mà nhắm! Mở mắt ra đi! Em làm tốt lắm!”
Tôi dụi mắt mấy lần liền, chỉ để chắc chắn mình không nhìn nhầm.
633.
Thật sự là 633!
Bằng với điểm tôi thường đạt trong các kỳ thi thử. Tôi đã thi đúng với thực lực của mình.
Ngay khoảnh khắc đó, nước mắt tôi “vèo” một phát rơi xuống.
Anh tóc đỏ búng tay “tách” một cái:
“Quản lý! Cho tụi tôi mỗi người một chai Coca lạnh ăn mừng! Tính vào tài khoản tôi nha!”
“Chuyện vui thế này, em phải cười lên mới đúng!”
“Em gái tôi năm sau thi đại học rồi. Hy vọng nó cũng thi được như em.”
Mấy anh con trai lần lượt bắt tay tôi, nói là muốn “hít tí may mắn” đem về cho em trai, em gái, cháu trai, cháu gái trong nhà họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi hơi bối rối:
“Em được điểm này thì không vô được Thanh Hoa Bắc Đại đâu, cũng chẳng phải giỏi nhất…”
Họ đều bật cười:
“Tụi anh đây toàn dân cao đẳng, hoặc là trường tầm trung, giỏi nhất cũng chỉ có ông tóc đỏ là đại học bình thường.”
“Em gái, tụi anh nói thật — em giỏi lắm rồi!”
Anh tóc đỏ vỗ vai tôi:
“Em gái à, đừng suốt ngày ngẩng đầu ngắm thần tiên trên trời, cúi xuống nhìn đời một chút đi, sẽ thấy dễ sống hơn nhiều.”
Tôi bật cười trong nước mắt:
“Anh cũng văn vẻ ghê nhỉ.”
Đám kia thi nhau trêu:
“Chết tiệt, lại để ông tướng này tỏ vẻ cool ngầu nữa rồi!”
Đúng vậy.
Trên đời này có quá nhiều thiên tài, quá nhiều “thần thánh” mà tôi chẳng bao giờ với tới được.
Nhưng nếu cúi đầu nhìn lại — tôi mới phát hiện, mình đã trèo lên rất cao rồi.
Cao hơn phần lớn mọi người.
Người quản lý quán net mang Coca tới.
Anh tóc đỏ mở nắp, đưa cho tôi.
Cả nhóm cười vui vẻ:
“Nào, chúc mừng em gái anh hùng!”
Mấy chai nhựa cụng vào nhau cạch một tiếng, bọt khí trào lên ùng ục — giống hệt như những bông hoa trong lòng tôi đang bụp bụp bụp nở rộ.
Thì ra tôi không phải là phạm nhân cô độc…
Tôi là một anh hùng không gì ngăn cản được.
Vừa uống được một ngụm Coca, điện thoại tôi đổ chuông.
Là một số máy ẩn danh.
Tôi nhấc máy, giọng cô tôi vang lên đầy lo lắng:
“Thắng Lan, có điểm rồi chứ? Thi thế nào rồi?”
“633! Con được 633!”
Cô “ồ” lên một tiếng, cười vui vẻ:
“Tốt! Tốt lắm! Ngang với điểm cô năm xưa đó nha!”
“Trước đây con làm đề khó quá, cô lúc đó kém con xa.”
“Đừng tự xem thường mình. Điểm này là do chính con xứng đáng đạt được!”
Giọng cô rất gấp:
“Cô đang trong thời gian huấn luyện nội trú, phải mượn điện thoại cơ quan gọi cho con, sắp hết thời gian rồi!”
“Chúc mừng con, Thắng Lan!”
Cô vừa dứt lời, thì cuộc gọi từ Trương Lệ lập tức nhảy vào.
“Cậu làm sao vậy hả? Tớ gọi mãi không được, thi sao rồi?”
“633. Còn cậu?”
Cô ấy đắc ý:
“Đương nhiên là hơn cậu chút, 658 cơ!”
Bên kia vang lên tiếng Lý Trình:
“Cố Thắng Lan, môn Toán bao nhiêu điểm? Có đủ 135 không?”
“Vừa tròn 135.”
Lý Trình bật cười:
“Tốt! Mấy năm giảng bài cho cậu không uổng công!”
Cậu ấy đã được tuyển thẳng vào Thanh Hoa từ sớm. Lần này thi là để “hộ tống” Trương Lệ thôi.
Trong WeChat, tin nhắn hỏi điểm từ bạn bè, bạn học dồn dập gửi đến.
Tôi mất khoảng nửa tiếng mới trả lời xong gần hết.
Lúc đó, mẹ tôi cuối cùng cũng gọi tới.
“Em con vừa mới diễn xong lễ tốt nghiệp mầm non. Có điểm chưa? Có đủ vào trường loại một không?”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com