Có Thể Kết Hôn Trước

Chương 1



Lưỡi dao cắt ngang đầu ngón tay, dòng máu tươi từng giọt nhỏ vào viên huyết tụy châu (châu huyết ngọc) trong vòng tay. Viên ngọc vốn chỉ có màu hồng nhạt, chỉ trong nháy mắt vì một giọt máu người đã trở nên đỏ tươi rực rỡ.

Trì Lẫm nhìn sự biến đổi kỳ diệu của huyết tụy châu, cảm xúc phức tạp bò lên đến ấn đường.

Quốc sư một bên ho khan, một bên định đưa viên châu vào miệng Nữ hoàng.

"Để ta làm." Trì Lẫm tiếp lấy huyết tụy châu, bước đến bên giường băng. Hơi lạnh thổi đến khiến khuôn mặt nàng đã sớm cứng đờ, thật lạnh, nhưng xác của Nữ hoàng còn lạnh hơn.

Nhẹ nhàng nâng cằm Nữ hoàng, mở miệng nàng ra, từ từ đưa huyết tụy châu vào trong.

Viên huyết tụy châu phát sáng trên đôi môi Nữ hoàng, rồi trong nháy mắt đã được nuốt xuống. Dần dần, khuôn mặt tái nhợt như giấy của nàng lại hiện lên sắc hồng, nhịp thở của Trì Lẫm cũng trở nên gấp gáp.

Nữ hoàng giống như đang ngủ vậy.

Trì Lẫm ngồi bên giường băng, tỉ mỉ chăm chú nhìn Nữ hoàng không rời mắt.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại sau đại hôn, không ngờ lại là lúc âm dương cách biệt.

Quốc sư lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương, hãy để vi thần băng bó vết thương trên tay ngài trước đi."

Trì Lẫm giật giật ngón tay: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi."

Quốc sư nhìn về phía lưng nàng đã nhuốm đỏ máu, thở dài một tiếng rồi nói: "Vi thần nói chính là vết thương khác trên người nương nương..."

Vừa nghe Quốc sư nói thế, nàng mới cảm thấy chút đau đớn.

Để trở về đây, nàng đã muốn mất nửa cái mạng.

Khi Nữ hoàng còn là công chúa, Trì Lẫm là thư đồng của nàng.

Hai người tuổi gần bằng nhau, từ khi mới biết chữ đã quen biết nhau tại Quốc Tử Giám, sau này ở Thái Hoa điện sớm chiều bên nhau lâu ngày sinh tình. Sau hai năm Công chúa lên ngôi, đã phong Trì Lẫm làm hoàng hậu.

Trì Lẫm là vị Nữ hoàng hậu đầu tiên từ khi khai quốc đến nay, lại là người đầu tiên bị giáng tội vào đêm đại hôn, cả tộc bị lưu đày.

Tuy trên đường lưu đày có binh lính hộ tống, nhưng hoàng hậu nhất tộc gặp phải tai họa bất ngờ này, thật chưa từng có tiền lệ.

Khi Trì Lẫm bị lưu đày xuống Di Châu thì đột nhiên biết tin Nữ hoàng băng hà, trong cung đã xảy ra biến loạn. Vốn vẫn luôn cảm thấy chuyện bị vu oan giá hoạ vô cớ và chuyện lưu đày này có gì đó kỳ lạ, quả nhiên!

Trì Lẫm bất chấp tất cả vội vàng trở về Thượng Kinh.

Lúc này Thượng Kinh đã phát sinh biến loạn. Thượng Kinh như rắn mất đầu, chỉ còn lại một nhóm lão thần cuối cùng đang khổ sở chống đỡ.

Trì Lẫm từ nhỏ văn võ song tu lại từng lên chiến trường, kinh nghiệm tác chiến phong phú, hết sức gian khổ mới có thể tiến vào trong hoàng thành, tìm được Quốc sư.

Quốc sư cùng các lão thần chịu khổ nhiều ngày, vẫn không biết tên hung đồ ẩn sau màn đêm giết hại Nữ hoàng là ai. Những kẻ địch bên ngoài không phải kẻ thù thật sự, kẻ muốn đoạt quyền vẫn đang ẩn nấp phía sau bức màn.

Khi Quốc sư và đám người nhìn thấy Trì Lẫm thì sợ hãi vô cùng: "Hoàng hậu nương nương, sao ngài lại trở về!"

Nghe Quốc sư gọi "Hoàng hậu nương nương", Trì Lẫm khẳng định suy đoán trong lòng, nhìn cung điện xưa kia tráng lệ giờ đây phủ một tầng huyết sắc đáng sợ, nàng đau khổ cười nói:

"Ta đã sớm nên biết Bệ hạ là để bảo vệ ta và gia tộc già trẻ an toàn, mới đưa chúng ta đi lưu đày."

Quốc sư cùng các lão thần quỳ sát đất khóc rống: "Bệ hạ khổ tâm, trời xanh chứng giám!"

Trì Lẫm vội vàng nói: "Không cần hỏi trời xanh, ta hiểu. Chỉ là..."

Chỉ là loạn trong giặc ngoài, Nữ hoàng băng hà, Đại Nguyên sẽ đi về đâu?

Quốc sư dẫn nàng đi gặp Nữ hoàng.

Thi thể Nữ hoàng được bảo quản trong căn phòng băng ở một mật đạo trong hoàng thành.

Từ bước đầu tiên vào lối đi không một bóng người, máu trong người Trì Lẫm như đông cứng lại.

Thời điểm nàng đứng trước giường băng nhìn thấy Nữ hoàng, có cảm giác như giây tiếp theo sau Nữ hoàng sẽ ngồi dậy, nhìn về phía nàng mỉm cười.

Cũng giống như vô số ngày bình thường trước đây.

Nhưng Nữ hoàng vẫn không cử động.

"Bệ hạ đã băng hà, đây là sự thật."

Trì Lẫm cảm thấy lời nói của Quốc sư có ẩn ý.

Trì Lẫm nói: "Bệ hạ đã băng hà nhiều ngày, đến giờ vẫn chưa phát tang, nhưng tin đồn nhảm nhí bên ngoài đã tràn lan đầy trời. Hay là Quốc sư còn có tính toán khác?"

Quốc sư ho khan không ngừng, vốn đã năm sáu mười tuổi đầu tóc bạc phơ, lúc này gặp phải đại nạn lại phảng phất như già thêm mười tuổi, ngay cả vết bẩn trên quần áo cũng không có tâm trí rửa sạch.

Quốc sư lại gần nàng, đôi mắt đỏ ngầu.

"Vi thần quả thực có mưu tính khác. Trần tướng quân đã gửi mật tin, điều động mười vạn tinh binh Du Bắc hỏa tốc chi viện. Đội quân này là hy vọng cuối cùng của chúng ta, cần phải một kích trúng tâm!"

"Nhưng kẻ địch ẩn sau màn đến cùng là ai, trước nay vẫn không có manh mối..."

"Chúng ta không biết, nhưng Bệ hạ biết."

Trì Lẫm không ngờ hắn sẽ nói thế, cầm lòng không đậu nhìn về phía Nữ hoàng.

"Khi Bệ hạ bị hại, từng định viết xuống một chữ. Nhưng chưa viết được nửa nét đã hôn mê đi, rốt cuộc không tỉnh lại nữa."

Trì Lẫm suy nghĩ một lúc nói: "Bệ hạ chắc chắn đã sớm nhận ra điều gì, bằng không thì cũng sẽ không đưa ta ra khỏi hoàng thành, tránh xa nguy hiểm. Chỉ là Bệ hạ biết tất cả lại có tác dụng gì, nàng đã..."

Quốc sư thì thầm vào tai Trì Lẫm một câu, Trì Lẫm tiêu hóa nửa ngày, mới dùng ánh mắt không thể hiểu nổi nhìn về phía hắn:

"Dùng bí thuật Truy hồn? Đuổi theo Bệ hạ để hỏi rõ sự tình?"

Quốc sư lấy ra viên huyết tụy châu: "Trong này đã chứa máu của Bệ hạ lúc sinh thời, chỉ cần pha máu của ngài vào, vi thần có thể ngay lập tức thi triển truy hồn bí thuật, đưa hồn phách Hoàng hậu nương nương đến kiếp sau của Bệ hạ. Chỉ cần Hoàng hậu nương nương tìm được Bệ hạ kiếp sau, đánh thức ký ức kiếp trước của nàng, là có thể biết được mặt thật của hung đồ, ngăn chặn sóng dữ, cứu Đại Nguyên ta!"

"Chờ một chút..." Trì Lẫm cảm thấy mình nghe thấy điều gì thiên phương dạ đàm (điều hoang đường, khó tin), "Truy hồn? Kiếp sau? Bí thuật này Quốc sư ngươi đã từng dùng chưa?"

Quốc sư khá thành thật: "Chưa từng. Vi thần quả thực chưa từng dùng truy hồn bí thuật. Bí thuật này chính là cấm thuật sư tổ truyền lại, vốn là nghịch thiên mà làm, người thi triển thuật này ắt sẽ gặp thiên phạt! Sư tổ vi thần đã chết vì thiên phạt. Vì cái giá phải trả cho việc thi triển bí thuật thật sự quá lớn, cho nên không đến lúc vạn bất đắc dĩ ai cũng sẽ không dùng. Nhưng hiện tại quốc sắp khuynh, vi thần đã không còn lựa chọn nào khác."

"Chỉ cần thi triển bí thuật này, ngươi sẽ chết?"

"Đúng vậy. Tính mạng vi thần chắc chắn sẽ được đánh đổi, mà nương nương cũng chưa chắc vô sự. Bí thuật có thành công hay không, hồn phách nương nương có thể an toàn đến được kiếp sau của Bệ hạ hay không, vi thần không thể bảo đảm. Rốt cuộc những người từng chứng kiến bí thuật này đã không còn ở nhân thế, không để lại nửa câu bằng chứng nào! Lần truy hồn này toàn là gai góc hung hiểm, rất có khả năng tìm không được Bệ hạ, ngược lại còn đánh mất tính mạng của chính Hoàng hậu nương nương!"

Lời Quốc sư càng lúc càng gay gắt, giọng nói càng lúc càng cao, âm thanh sắc bén vọng vang trong lối đi trống vắng.

Trì Lẫm nhưng vẫn cố gắng hết sức trấn định lại: "Nhưng đây là hy vọng duy nhất của Đại Nguyên. Đại Nguyên còn có một tia hy vọng cuối cùng này."

Trì Lẫm không còn tiếp tục do dự, rút chuỷ thủ từ eo ra, cắt ngang ngón tay.

"Ta muốn đi tìm Bệ hạ, dù chỉ có một chút hy vọng nhỏ bé ta cũng sẽ đi."

Đôi mắt lão của Quốc sư phiếm đầy nước mắt, quỳ xuống hướng nàng dập đầu liên tục: "Hoàng hậu nương nương là người thân cận nhất của Bệ hạ, có thể tìm được Bệ hạ và giúp nàng khôi phục ký ức, chỉ có một mình ngài!"

Trì Lẫm nâng hắn dậy: "Quốc sư không cần hành đại lễ này. Từ lúc ta quyết định trở về cũng đã hạ quyết tâm rồi. Hoàng tuyền bích lạc, Bệ hạ đi nơi nào ta sẽ đi nơi đó. Đây là điều người làm thê, làm thần nên làm."

Quốc sư nghe nàng nói thế, muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở lại.

Nàng sẽ đi đến bao nhiêu năm sau, thời đại ấy sẽ như thế nào, không ai biết cả.

Bệ hạ kiếp sau tên gì, nam hay nữ, dáng vẻ ra sao, vẫn không thể biết được.

Quốc sư chỉ có thể khẳng định một điều: "Dù mất đi ký ức kiếp trước, vẫn là cùng một hồn phách, một số đặc tính của Bệ hạ vẫn có thể giữ lại. Thậm chí có thể chỉ cần nhìn một cái là có thể xác định được. Tất cả đều cần Hoàng hậu nương nương tự mình cảm ngộ. Nương nương văn võ song toàn, trước khi phong hậu là tướng quân và là tiến sĩ trẻ tuổi nhất triều đại, thông minh hơn người, chắc chắn không gì có thể làm khó được ngài."

Trong lúc nói chuyện, viên huyết tụy châu đã phát sáng quanh toàn thân Bệ hạ, đột nhiên biến thành một tia sáng cực kỳ chói mắt, xuyên thấu địa đạo đâm thẳng lên bầu trời đêm.

Trì Lẫm suýt chút nữa bị cường quang bất thình lình xuất hiện làm mù mắt, nhưng Quốc sư dường như chẳng nhìn thấy gì cả.

Ánh sáng quanh thân Bệ hạ tắt dần, thi thể lần nữa trở nên ảm đạm chìm vào bóng tối.

Quốc sư dẫn nàng đến bên hồ Côn Linh trong Ngự Hoa viên.

"Con đường đến kiếp sau của Bệ hạ đã đả thông." Quốc sư nói, "Vừa rồi nương nương hẳn đã nhìn thấy ánh sáng khi bí thuật mở ra, ánh sáng này chỉ có một mình ngài thấy được. Giờ trên trời cao có thêm một ngôi sao sáng. Ngôi sao này ở bên sườn mặt trăng, cũng chỉ có nương nương mới thấy được. Ngôi sao này chính là ngôi sao dẫn đường luân hồi, cứ ba tháng sẽ giao hội với trăng một lần. Khi sao trăng trùng phùng, nương nương nhảy vào bất kỳ nơi nào có đủ nước đều có thể trở về."

Trì Lẫm quả nhiên thấy một ngôi sao lạ xuất hiện trên bầu trời đêm.

Nó gần như sáng nhất trong toàn bộ thiên hà, ngay cả ở kế bên mặt trăng cũng có thể thấy rõ ràng.

"Còn có một điều Hoàng Hậu nương nương cần chuẩn bị tâm lý. Vi thần chỉ có thể đưa hồn phách của Hoàng Hậu nương nương vào luân hồi, nương nương sẽ phải mượn thân thể của ai đó để hành động. Thân thể này không thể tự chọn, nương nương chỉ có thể khi vào trong thân thể đó mới biết được thân phận của người kia. Trong biển người mênh mông muốn tìm lại người của kiếp trước, xét cho cùng không phải chuyện dễ dàng. May mắn là dù nương nương ở bên kia bất luận bao lâu, khi trở về vẫn sẽ trở về đúng thời điểm này. Thời gian đầy đủ, mong nương nương kiên nhẫn tìm kiếm."

Những lời của Quốc Sư dường như đã được suy nghĩ kỹ lưỡng trong đầu từ trước, có lẽ hắn đã sớm dự đoán được việc Trì Lẫm sẽ trở lại.

Mặc kệ Quốc Sư có ý đồ gì, Trì Lẫm cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nàng nhìn về phía mặt hồ băng giá lạnh lẽo dưới trời đông, hít sâu một hơi, không chút do dự mà nhảy xuống.

Rất nhanh, mặt hồ gợn sóng rồi trở lại sự tĩnh lặng, bên hồ chỉ còn lại một mình Quốc Sư.

Quốc Sư nằm dài trên mặt đất một lúc lâu, ngẩng đầu lên, đôi mắt trừng to cực đại đến mức gần như có thể chảy máu.

Hắn lẩm bẩm:

"Có thể từ vực thẳm bất trắc này tồn tại và trở về, chỉ sợ chỉ có nương nương. Trăm năm giang sơn, tánh mạng vạn dân... Chỉ có thể phó thác cho ngài..."

Một đạo thiên lôi từ trời đánh xuống, ngay giữa đỉnh đầu Quốc Sư.

Quốc Sư hóa thành một đống than cốc, quỳ gối bên hồ Côn Linh, không bao giờ còn cử động được nữa.

.

Nước hồ còn lạnh hơn so với tưởng tượng.

Trì Lẫm ôm chặt lấy chính mình, dần dần chìm xuống.

Hồ nước sâu không thấy đáy, cũng không có cảm giác hít thở không thông, ngược lại càng lúc càng có thể hô hấp thông thuận.

Không phải dùng mũi để hô hấp, mà là dùng từng tấc da thịt trên cơ thể để hô hấp.

Một luồng ánh sáng từ đáy hồ sâu thẳm truyền lên, tinh thần Trì Lẫm căng thẳng, hướng về ánh sáng đó bơi nhanh hơn.

Vừa chạm đến ánh sáng, dưới chân bỗng nhiên trống rỗng, cảnh vật xung quanh không biết lúc nào đã thay đổi hoàn toàn.

Cơ thể nàng treo lơ lửng giữa không trung, mắt thấy sắp rơi xuống, vội vàng đưa tay nắm lấy thứ gì đó, để duy trì thăng bằng.

"Nàng ta ở kia! Đuổi theo!"

Phía sau ngoài tiếng gió gào rít, còn có tiếng la hét.

Nàng phát hiện mình đang ở giữa một khu rừng rậm, nắm trong tay chính là cành cây thô.

Âm thanh la hét kêu giết phía sau ngày càng gần, nàng dường như có thể ngửi được mùi tanh của rỉ sắt và máu từ dao kiếm tỏa ra.

Chân đạp lên thân cây, nương theo cành cây leo lên cao, không kịp nghiêm túc xem xét xem mình rốt cuộc xuyên vào thân thể như thế nào, bảo toàn tính mạng mới là quan trọng!

Trì Lẫm vừa duỗi người ra thi triển, cư nhiên bay lên trời, bay ra một khoảng cách rất xa, chuẩn xác không chút sai lầm mà dừng lại trên một nhánh cây to hơn ở phía trên.

Nàng dẫm mạnh chân bật lên, cả người lao lên tán cây, trước mắt bỗng nhiên sáng sủa rộng mở.

Không ngờ bản thân lại có thể tự nhiên nhảy cao như vậy, cả khu rừng rậm đều bị nàng bỏ lại dưới chân, rừng rậm kia dưới ánh trăng biến thành thảm xanh bạt ngàn.

Xa xa có toà lâu đài hiện ra những điểm đèn dầu lấp lánh, bị mặt trăng tròn to màu cam vàng đè xuống.

Mặt trăng tròn này lớn đến mức khiến Trì Lẫm kinh hãi.

Nàng đã gặp vô số mặt trăng tròn trước đây, nhưng to và sáng như trước mắt này thì chưa từng thấy.

Mà những toà lâu đài kia, nhìn hình dáng nàng lại cảm thấy rất quen thuộc.

Hay là nàng đã đến một thời đại không xa lắm với thời đại của nàng?

Phía sau những tên thích khách vô danh vẫn đuổi theo không ngừng, Trì Lẫm phi nhảy trong rừng rậm.

Thân thể này mạnh mẽ hơn thân thể gốc của nàng, khinh công cũng rất lợi hại.

Phía trước lao ra ba người chặn đường, Trì Lẫm không còn cách nào khác chỉ có thể nghênh chiến.

Múa hai thanh đao trong tay, trong không trung vạch ra hai đường ánh đao sáng ngời.

Mỗi nhát chém của nàng đều vô cùng thuần thục, như thiên phú có sẵn, nàng phát hiện mình xuyên vào thân thể của một cao thủ tuyệt thế, lấy một mình đối chiến gần mười người mà vẫn không hề rơi xuống hạ phong!

Chỉ là mỗi lần nàng chém trúng kẻ địch đều sẽ bay ra một hàng ký hiệu kỳ lạ, khiến nàng có chút khó hiểu.

Trì Lẫm càng đánh càng hưng phấn, thân thể này thật sự lợi hại.

Một cú đá văng tên thích khách cuối cùng, cú đá này có lẽ dùng lực quá mạnh nên mắt cá chân bắt đầu đau nhói.

Tên thích khách kia té ngã lộn nhào, vừa lăn vừa trốn. Không rảnh lo mắt cá chân đau đớn, nàng lập tức đuổi theo muốn hỏi cho rõ ràng chân tướng, vội túm lấy gáy tên thích khách.

Tên thích khách quay đầu lại định phóng ra ám khí, may mắn Trì Lẫm đã sớm có phòng bị, nghiêng đầu tránh thoát ám khí, dùng sức đấm một quyền vào mặt tên thích khách, hét lớn:

"Ai phái ngươi đến ám sát ta! Nói!"

"Con mẹ nó... Mắt ta!"

Tên thích khách kia chưa kịp mở miệng, Trì Lẫm lại đột ngột nghe thêm một giọng nói phát ra.

Bỗng nhiên huyệt Thái Dương nhảy dựng, giống như có thứ gì bị rút khỏi đuôi mắt nàng.

Tiếp theo cảnh vật xung quanh đột nhiên biến hoá thay đổi.

Rừng rậm, lâu đài, trăng tròn thậm chí cả tên thích khách đều biến mất, xuất hiện trước mắt nàng là một nam nhân che một bên mắt, biểu tình hung dữ, trên đầu là kiểu tóc ngắn kỳ lạ.

Nam nhân kia trông khoảng 20 tuổi, đang đau đến nhe răng trợn mắt. Mặc một bộ quần áo cũng thật khó coi, chỉ có một lớp mỏng, tay áo dường như bị chặt đứt một đoạn, để lộ loã lồ đôi cánh tay trần ra bên ngoài.

Trì Lẫm vẫn còn đang túm cổ áo hắn, xung quanh có vô số người ăn mặc tương tự hắn, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Trì Lẫm rồi chậm rãi dịch ra xa.

Một tên nam nhân trong số đó nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, có chuyện gì thì vui vẻ nói cùng nhau cho rõ, đừng có đánh người ta trong game chứ."

Xung quanh xì xào nói nhỏ:

"Không phải lại chơi game, chơi đến sinh ra ảo giác đi..."

"Lại một đứa phân không rõ game thực tế ảo và hiện thực nữa, điên rồi."

Trì Lẫm nhìn quanh bốn phía, đây là một căn phòng lớn bày biện kỳ lạ, từng hàng bàn để những khối pha lê to, trong pha lê không ngừng lóe ánh sáng mạnh, như có hình bóng nhỏ xinh của con người bị nhốt trong pha lê.

Có ghế có thể vừa dựa vừa di chuyển, nam nhân tóc ngắn không cần búi lại, nữ nhân mặc váy ngắn hở đùi, thậm chí còn có người nhìn không ra giới tính...

Trì Lẫm đã đến một thời đại hoàn toàn xa lạ.