Trì Lẫm vẫn đang bị thu hút bởi những sự vật mới lạ xung quanh. Cái người bị nàng ra sức túm lại đang đau nhói, vội ra sức đem tay nàng gỡ ra.
"Tỷ, chỉ là chơi game thôi mà, có cần thiết phải kích động như vậy không?" Một nam thanh niên có con mắt bầm tím tức giận chỉ về phía Trì Lẫm, "Cái cửa phòng game cũng bị đá bay rồi, chân ngươi không đau sao?"
Được hắn nhắc nhở, Trì Lẫm mới nhớ ra, thì ra vừa nãy nàng đã dùng một chân đá thật mạnh vào tên thích khách, khó trách lại đau đến mức không thể đứng vững.
Nhưng tại sao những gì nàng thấy lại là đá tên thích khách?
Nam thanh niên chỉ vào những người xung quanh mắng: "Còn có các ngươi nữa! Ngày thường khoe khoang ta là lái xe tăng gánh thương tích, thực tế có nguy hiểm lại muốn đẩy ta lên trước? Một đám chạy trốn còn nhanh hơn cả quỷ, làm sao ta lại có một đàn con bất hiếu như các ngươi!"
Trì Lẫm lại càng kinh ngạc, vị tiểu lang quân này tướng mạo cũng chỉ vừa qua tuổi nhược quán (20 tuổi), sao lại đã có mấy đứa con lớn như vậy?
Hơn nữa vừa nãy cảnh sắc xung quanh tại sao lại lập tức thay đổi hoàn toàn chỉ trong chớp mắt?
Nàng quay đầu nhìn lại, thấy trên mặt đất có hai mảnh kim loại.
Cầm mảnh kim loại lên xem xét kỹ lưỡng vuốt ve trong lòng bàn tay, kim loại được mài giũa bên ngoài bóng loáng, màu sắc cũng làm người kinh diễm, hay là...
Trì Lẫm nhìn về phía nam thanh niên, hỏi hắn: "Vừa nãy có phải ngươi lấy nó từ thái dương của ta xuống không?"
Nam thanh niên: "Thái dương? Thái dương là gì?"
Trì Lẫm nhích lại gần, nam thanh niên theo bản năng đi lùi ra sau.
"Đây là cái gì?" Trì Lẫm đưa mảnh kim loại đến trước mặt nam thanh niên.
"Ừm, tinh thể kết nối trò chơi Tái Chiến Giang Hồ đó." Nam thanh niên nhìn cái vị trước mặt này trang điểm đậm đến chói mắt, đầu nhuộm đỏ rực kiểu mốt nông thôn chính cống, cảm thấy đầu óc nàng có vẻ không bình thường.
Game thực tế ảo đã phổ biến mười mấy năm rồi, sao còn có người không biết tinh thể kết nối trò chơi chứ?
"Tái Chiến Giang Hồ? Tinh thể kết nối?" Trì Lẫm hỏi lại, "Vậy vừa nãy ta thấy những thích khách đó là ở một không gian thời gian khác? Không phải ở đây?"
Nam thanh niên thật cẩn thận lùi từng bước ra sau: "Ngươi nói như vậy... cũng đúng."
Cư dân mạng trong nhóm thì đồng loạt yên lặng như gà. Có người còn đang mải chơi game thì bị đồng bọn nhắc thoát ra ngoài xem trò vui. Thế là cả tốp người rút khỏi trận, nhao nhao hóng chuyện, ánh mắt tò mò tìm drama đầu nguồn.
Nam thanh niên đang định trốn thì bị Trì Lẫm lại một lần nữa túm chặt lại, kéo hắn vào một góc, thì thầm hỏi: "Có phải ngươi có năng lực thay đổi thời không, hay là các hạ biết bí thuật truy hồn?"
Nam thanh niên: "Gì, bí thuật gì?"
Trì Lẫm lặp lại một lần nữa: "Bí thuật truy hồn."
Nam thanh niên: "... Cần ta gọi 110 cho ngươi không?"
Trì Lẫm: "110? Đó là gì?"
15 phút sau.
Hai vị cảnh sát mặc cảnh phục từ xe cảnh sát bước xuống, đi vào "Quán Net game thực tế ảo Khốc Châm".
"Ai báo cảnh sát?" Nữ cảnh sát đi phía trước vừa bước vào phòng đã thấy ngay cô gái tóc đỏ rực đang ngồi chễm chệ ở góc.
Quản lý quán net ôm iPad tiến lên: "Là ta. Bên kia có một bạn nhỏ làm loạn. Ta nghi nơi này hình như có vấn đề..."
Quản lý chỉ chỉ vào đầu mình xoay xoay, rồi nhăn mặt: "Còn có khuynh hướng bạo lực nữa, ngài xem, cửa phòng game cũng bị đá bay rồi kìa."
Nữ cảnh sát nhìn về phía Trì Lẫm, đi đến trước mặt nàng ngồi xổm xuống:
"Tiểu bằng hữu à, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, đã thành niên chưa? Tên gì?"
Quản lý quán net nhìn mà muốn rớt nước mắt. Người ta đã nói có khuynh hướng bạo lực rồi, sao nữ cảnh sát lại không chịu đề phòng, dám ngồi sát thế chứ? Lỡ cái mặt xinh đẹp bị dính chưởng thì làm sao bây giờ.
Tiểu bằng hữu? Trì Lẫm âm thầm nghiền ngẫm xưng hô này.
Nàng chưa kịp xem rõ dáng vẻ thân thể hiện tại, nhưng nếu đối phương gọi nàng là tiểu bằng hữu, thì nàng có lẽ là một đứa trẻ.
Chỉ là nàng không biết thân thể này tên gì.
Thấy Trì Lẫm im lặng nửa ngày không nói gì, nam cảnh sát khác bước lên, đưa cho nữ cảnh sát một dụng cụ mỏng dẹt gì đó.
Trì Lẫm xuyên qua lớp tóc mái dày che trán âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nữ cảnh sát.
Nàng chắc chắn là người thời đại này đang làm việc, dụng cụ kim loại trong tay có vẻ tương tự như cái gọi là "tinh thể kết nối", về mặt cảm xúc thù có lẽ khá tương đồng, nhưng công năng chắc hẳn là khác nhau.
Nữ cảnh sát bấm một nút nào đó, chỉ nghe "Tích" một tiếng, Trì Lẫm thấy khuôn mặt mình đột nhiên xuất hiện trên bề mặt thiết bị, bên dưới còn hiện lên vài dòng chữ.
"Trì Lẫm, 17 tuổi, học sinh ban 6 lớp 11 TrườngTam Trung Nam Hồ. Hay lắm, trẻ vị thành niên, giờ học không học mà chạy đến quán net chơi game, còn đá hỏng cửa của người ta, không giam ngươi vài ngày ngươi không biết lợi hại."
Làm sao nàng biết tên của ta? Còn muốn giam ta nữa?
Trì Lẫm trong lòng hoang mang, ở nơi không gian thời gian xa lạ, tất cả mọi việc dù là nhỏ nhặt nhất đều sẽ phóng đại đến mức khiến nàng bất an.
Những thứ những người này nói, những đồ vật họ sử dụng, tất cả đều vượt quá phạm vi nhận thức của nàng.
Nhưng nhiều năm kinh nghiệm chinh chiến sa trường, cùng giác ngộ khi ở trung tâm của những cuộc đấu tranh chính trị, khiến nàng không để lộ cảm giác hoảng loạn ra ngoài.
Nữ cảnh sát thấy nàng im lặng mãi, bèn mỉm cười, đưa tay búng nhẹ vài sợi tóc rũ trước trán nàng:
"Dọa ngươi thôi. Tóc này cũng mềm phết đấy. Nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn buông tha cho ngươi, việc vị thành niên vào quán net này cha mẹ ngươi phải chịu trách nhiệm. Tất nhiên, quán net cũng không tránh khỏi bị phạt."
Quản lý quán net vội nói: "Quán net này của chúng ta có tuổi đời rồi, hệ thống mạng vẫn là của năm trước chưa kịp nâng cấp, thật sự là sơ suất, thật xin lỗi!"
Nữ cảnh sát không để ý đến hắn, tiếp tục nói chuyện với Trì Lẫm: "Rồi, nói cho ta số điện thoại người nhà ngươi đi, hôm nay nếu không thấy người giám hộ của ngươi đến đón, ta sẽ không thả ngươi đi đâu."
"Người giám hộ..." Trì Lẫm lại tiếp tục nghiền ngẫm từ này.
Người giám sát chăm sóc trẻ nhỏ, chỉ chính là cha mẹ, ý nghĩa cũng khá tương đồng.
"Lâm tỷ." Nam cảnh sát nhắc nhở nữ cảnh sát, nữ cảnh sát lại xem thiết bị tra cứu, kết quả quét mặt vừa rồi hiển thị, đứa trẻ tên Trì Lẫm này cha mẹ ly dị, hiện tại sống cùng mẹ.
Mẹ nàng tên Bành Tử Viện, sinh năm 2001 tháng 6, năm nay 42 tuổi, làm việc tại công ty thiết bị YHK thuộc tập đoàn N-COUNT, là kỹ sư cao cấp.
Hóa ra là đứa trẻ gia đình đơn thân, nữ cảnh sát hiểu rồi.
Không hỏi Trì Lẫm nữa, nữ cảnh sát trực tiếp tra cứu thông tin liên lạc của Bành Tử Viện, gọi điện liên hệ với mẹ nàng.
Nữ cảnh sát giáo dục mẹ nàng qua điện thoại một hồi, rồi quay lại nói với nàng: "Mẹ ngươi nói hiện tại đang ở nơi khác không thể về, bảo liên hệ tỷ tỷ của ngươi, kêu tỷ ngươi đến đây đón. Bên đây chưa kịp nói xong địa chỉ thì bên kia đã cúp máy, gọi lại thì tắt máy, không biết có phải hết pin không. Ta ở đây không có số điện thoại tỷ ngươi, có thể nhờ ngươi cho số điện thoại để ta gọi điện liên hệ không?"
Số điện thoại là gì?
Trì Lẫm thật sự có một bụng vấn đề thắc mắc muốn hỏi, nhưng hiện tại nàng đã khiến người ta cảm thấy nàng đầu óc không được bình thường, nếu hỏi thêm nữa, chỉ sợ sẽ bại lộ thân phận, đến lúc đó gây ra phiền toái không cần thiết, lại càng khó thoát thân.
Nếu hai vị cảnh sát này có thể tra được thông tin người giám hộ, như vậy chỉ cần họ muốn thì tìm "tỷ tỷ" chắc cũng có thể.
Trì Lẫm quả quyết nói: "Ta không có số điện thoại của nàng."
Nữ cảnh sát và nam cảnh sát liếc nhìn nhau, trong mắt có cùng nội dung — trẻ con bây giờ thật lắm thủ đoạn, không chỉ trốn học chơi game mà còn nói dối không chớp mắt.
Nữ cảnh sát: "Lấy điện thoại ra đây."
Trì Lẫm: "Ta không có điện thoại."
"Nhóc xạo xạo cái gì, ta thấy rồi đó." Nữ cảnh sát không khách khí, nắm lấy chiếc điện thoại lấp ló lộ ở túi áo khoác ngoài, lấy điện thoại của nàng ra, đưa về phía Trì Lẫm để mở khóa bằng khuôn mặt.
Hóa ra thứ này gọi là điện thoại, vậy số điện thoại có thể là dãy số tương ứng với nó.
Trì Lẫm âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Nữ cảnh sát lật lật kéo kéo danh bạ nửa ngày, đúng là không tìm thấy hai từ "tỷ tỷ", nhưng có một người tên "BF Lão mẹ".
Bạn trai của mẹ?
Nữ cảnh sát bấm gọi số điện thoại đó. May quá, tìm đúng người, đúng là bạn trai của Bành Tử Viện.
...
Tối hôm qua luyện tập đánh lại từ đầu đến tận sáng, Lâu Mịch sáng nay tỉnh dậy ngay trên bàn làm việc. Ngồi trên ghế ngủ một đêm, cánh tay bị gối lên muốn tê dại.
Lâu Mịch nheo nheo mở mắt, mơ mơ màng màng đưa tay cột đám tóc dài rối bù lên.
Con mắt còn chưa mở hẳn, đã phát hiện màn hình máy tính trước mặt vẫn sáng, vẫn dừng lại ở giao diện livestream tối hôm qua.
Mặc dù livestream đã kết thúc, nhưng cửa sổ nhỏ hiển thị khuôn mặt của nàng ở góc dưới bên trái màn hình vẫn còn hiện. (Ý là: dù stream đã tắt, hình ảnh webcam vẫn còn được hệ thống giữ lại trên giao diện nên fan vẫn thấy)
Các loại quà tặng vẫn đang điên cuồng cập nhật, đặc biệt là động tác vuốt tóc khi nàng vừa tỉnh, lập tức kích nổ quà tặng buổi sáng ào ào tuôn lên như triều dâng.
Làn đạn (bình luận trực tiếp) nhảy liên tục không ngừng:
"Mọi người mau tỉnh! Lâu tỷ tỷ đang chải đầu kìa!"
"A a a a hôm nay Lâu tỷ tỷ vẫn xinh quá trời xinh!"
"Ta có thể ngắm Lâu tỷ tỷ vuốt tóc suốt một năm không chán!"
"Không giấu gì mọi người, ta ngồi đây nhìn Lâu tỷ tỷ ngủ cả đêm."
"Tối nay Lâu tỷ tỷ còn livestream không? Hôm nay được nhận lương, muốn cho Lâu tỷ tỷ ít tiền tiêu vặt!"
Lâu Mịch tối hôm qua quá mệt mỏi, luyện tập xong, chưa kịp tháo tinh thể kết nối thì trực tiếp hôn mê đi, cửa sổ nhỏ cứ thế chạy đến sáng.
"Mọi người mau đi học, đi làm đi, hẹn gặp lại sau, bái bai~." Lâu Mịch vẫy tay với màn hình, tắt livestream, rồi đứng dậy vươn vai, làm vài động tác giãn cơ.
Lúc nàng rửa mặt xong quay trở lại, trong nhóm chat câu lạc bộ chiến đội "Cửu Thiên" bắt đầu có người nói chuyện.
Phù Đồ: "Mịch tỷ đúng là Mịch tỷ, ngủ cũng có thể kiếm tiền như chơi."
Tạ Bất Ngư: "Mịch tỷ, hôm nay tốt nhất ngươi nên ghé qua câu lạc bộ một chút, Lam tỷ đang tìm ngươi khắp nơi, nói có chuyện muốn bàn."
Lâu Mịch từ tủ lạnh lấy một bình sữa về, ngồi lại ghế, một hơi uống cạn bình sữa.
Cao Lầu Mịch Tuyết: "OK, biết rồi."
Cao Lầu Mịch Tuyết, ID game của Lâu Mịch, đội trưởng chiến đội Cửu Thiên, bá chủ hot nhất của game thực tế ảo cổ phong đình đám hiện nay - "Tái Chiến Giang Hồ", cũng là bá chủ nữ đầu tiên trong lịch sử "Tái Chiến Giang Hồ".
"Thao tác đỉnh cao, kẻ ác không nói nhiều" — đó là cách người ta miêu tả về Cao Lầu Mịch Tuyết. Trong lòng hàng triệu game thủ và fan hâm mộ cả trong lẫn ngoài nước, nàng chính là "nữ thần bất khả xâm phạm", từng lập nên kỳ tích: buổi livestream cá nhân thu hút hơn 60 triệu lượt xem trực tiếp, tổng điểm hạ gục trong game vượt mốc 2,5 tỷ, kỳ tích có một không hai.
Hơn nữa Lâu Mịch vốn sinh ra đã có gương mặt tuyệt sắc, vừa ngọt vừa ngự (kiểu "nữ vương"), khiến người ta yêu thích không thể rời mắt. Một khuôn mặt không góc chết, tự nhiên toát ra phong thái vương giả. Thỉnh thoảng nàng buông vài câu tàn nhẫn đến lạnh người, nhưng lại mê mệt đồ ngọt. Sự tương phản đáng yêu đầy mâu thuẫn này đặc biệt hấp dẫn người.
Nếu nàng có dịp lộ mặt, câu lạc bộ chỉ hận không thể bật cả trăm màn hình HD để chiếu cận cảnh từng biểu cảm của nàng.
Đây là thời đại game, và "Cao Lầu Mịch Tuyết" chính là con cưng của thời đại này.
Tạ Bất Ngư: "Mịch tỷ, ngươi có biết Lam tỷ đang phát điên cái gì không? Ta thấy nàng hai ngày này nóng tính thật sự, hoàn toàn như một ngọn núi lửa di động, ai cũng không dám trêu nàng, sợ một chút là nổ tung."
Cao Lầu Mịch Tuyết: "Nàng đang đấu trí với ta đó, các ngươi tìm chỗ trốn xa một chút là được."
Phù Đồ: "Xin Mịch tỷ sớm ngày cứu chúng ta thoát ly biển khổ, khỏi sa hoả ngục!"
Lâu Mịch vừa định mở miệng trả lời, thì cảm thấy có gì đó sai sai.
Cái bình sữa lúc nãy uống đến ngụm cuối sao tự dưng có vị cay?
Lúc đầu uống vào thì thơm ngậy, béo béo ngọt ngọt không phát hiện gì, nhưng nuối xong ngụm cuối xuống giờ từ cổ họng đến dạ dày cháy rát khiến nàng hoảng hốt.
Cầm bình sữa lúc nãy lên xem, thấy có một vết đỏ còn dính ở đáy bình trong suốt, không thể sai được, là tương ớt cô đặc.
Làm trò nhàm chán kiểu này, ngoài nhóc ranh đáng ghét kia ra còn có thể là ai?
May mắn Lâu Mịch có thói quen khóa cửa, không thì khi nàng ngủ, cái tên ranh con kia lẻn vào làm ra tới cái gì nữa, thì không thể tưởng tượng nổi.
Tương ớt cô đặc này tác dụng chậm mười phần, Lâu Mịch cả khuôn mặt đỏ bừng, không thể nói chuyện, chạy vào bếp uống liền hai ly to nước lạnh, lúc này mới dịu xuống một chút.
Đang nghĩ đến lần sau gặp Trì Lẫm không biết nên bẻ gãy tay trước hay dẫm nát đầu, thì điện thoại của ba nàng gọi đến.
Đầu lưỡi của Lâu Mịch vẫn còn tê dại, trong miệng như có lửa đốt, sờ soạng lấy điện thoại ra, không kiên nhẫn "Alo" một tiếng.
"Mịch Mịch à, ba ba cùng dì Tử Viện của ngươi đang đi công tác nơi khác, tạm thời không thể về, có thể nhờ ngươi giúp một chút không?"
Chưa cần ba nàng tiếp tục nói, Lâu Mịch đã có thể từ giọng nói khen ngợi và cách sắp xếp từ ngữ của ba nàng, phân biệt được đây là cuộc gọi bình thường, hay là cuộc gọi liên quan đến Trì Lẫm.
Lâu Mịch cáo trạng trước: "Hôm qua con nhóc ranh họ Trì phá hỏng mô hình cao cấp mà ta thích nhất nhưng không một lời xin lỗi; hôm kia cố tình mở ngăn kéo bàn game của ta, bế con tiger thả vào trong cho nó đi tiểu; hôm kìa lúc tay ta đang bận luyện tập thi đấu thì lén lút buộc dây giày ta vào nhau, hại ta đang đánh đến lúc gay cấn nhất vừa bước chân thì té sấp mặt, ngã lộn nhào ba vòng mất hơn vạn... Chưa hết, ngay vừa nãy, nàng đầu độc vào sữa của ta, giờ lưỡi ta vẫn còn thè lè ra bên ngoài như ma đây. Còn có hàng trăm vụ lớn nhỏ trời đánh khác nữa ta đều nhớ hết, chờ các người về ta nhất định tính từng món một rõ ràng. Được rồi, giờ ngài có thể nói muốn nhờ ta việc gì."
Ba ba: "......"