Sáng hôm sau, Lâu Lực Hành gửi tin nhắn WeChat cho Lâu Mịch.
"Mịch Mịch, ta và a di đều có rất nhiều công việc cần xử lý, thật sự không thể quay về. Ta biết ngươi cũng rất bận, nhưng Trì Lẫm vẫn còn là trẻ vị thành niên, cần có người giám hộ chăm sóc và giúp đỡ. Nàng hiện tại đang trong thời kỳ nổi loạn, thỉnh thoảng có chút ngỗ nghịch cũng có thể hiểu được. Mịch Mịch, ngươi là tỷ tỷ, hãy gánh vác nhiều hơn, ba ba nhờ ngươi đấy. À đúng rồi, nệm chiều nay sẽ giao tới. Còn nữa, bảo bối trước kia ngươi nói không phải nói muốn đổi xe sao? Đợi hai ngày nữa khi ta về chúng ta cùng nhau đi xem, ngươi muốn chọn gì thì chọn, lão ba trả tiền."
Lâu Mịch gần như không ngủ được cả đêm, vừa định nằm nghỉ một lát thì tin nhắn WeChat của lão ba gửi đến.
Mở WeChat ra xem, một cái nhảy dựng lên, nhiều chữ đến thế mà toàn bộ đều tự gõ bằng tay...
Không hiểu lão ba nàng sao lại mê muội chấp nhất với việc gõ tin nhắn thế này?
Trước kia chỉ là giúp nàng mua nệm, giờ còn muốn thay cả xe nữa.
Để nàng hỗ trợ chăm sóc con nhóc kia, lão ba đúng là bỏ vốn liếng không nhỏ.
Lâu Mịch thật sự rất muốn trả lời hắn rằng, thật ra không chỉ đơn giản là thời kỳ nổi loạn ngỗ nghịch thôi đâu, giờ hoàn toàn có thể gọi là quỷ nhập.
Nhưng mà, phúc lợi kia quá lợi hại đi, nên Lâu Mịch không trả lời ba nàng nữa.
Khó khăn mà sắp xếp lại chút lịch trình, chiều nay mới phải tới câu lạc bộ, Lâu Mịch quyết định tranh thủ ngủ thêm một lát.
Trì Lẫm tối hôm qua sau cùng cũng xem như chợp mắt được một chút, thức dậy cũng rất sớm.
Nàng vẫn giữ một thói quen từ lâu, mỗi sáng thức dậy đều phải đánh một bài Ngũ Hành Quyền, duỗi mình kéo giãn gân cốt, rồi bắt đầu một ngày mới đầy năng lượng.
Hôm qua nàng đã phát hiện thấy hậu viện Lâu phủ vô cùng rộng rãi và yên tĩnh, có cỏ, có hoa, có đình hóng gió, thậm chí còn có cả một hồ nước nhỏ, chính là loại ý vị mà Trì Lẫm vô cùng yêu thích.
Sau khi rời giường, Trì Lẫm bước ra sân, đắm chìm trong bầu không khí trong lành buổi sớm, chậm rãi đánh quyền.
Đánh xong một bài quyền, nàng lại ngồi thiền trong đình, thả lỏng tâm trí, hơi thở vững vàng vạn vật đều đổi mới. Khi mở mắt ra, trước mắt sáng bừng, trong lòng cũng an nhiên tĩnh tại.
Từ ngoài sân trở vào, Trì Lẫm muốn rửa mặt, nhưng không biết phải đi đâu để rửa mặt, thế là nàng quyết định đi tìm Tiên sinh.
Hệ thống Tiên sinh hiển thị toàn bộ sơ đồ nhà, hóa ra nơi rửa mặt và nhà xí lại nằm cùng một khu.
Lâu phủ quả thật không nhỏ, ngoài tiền viện và hậu viện, còn có gara và gần mười căn phòng. Những phòng này không chỉ đơn thuần là phòng ngủ, mà còn được bố trí đầy đủ các chức năng khác.
Trì Lẫm ghi nhớ toàn bộ sơ đồ hai tầng lầu, rồi đi thẳng đến khu nhà xí. Đèn vừa sáng, nàng đứng trước gương ánh sáng rực rỡ, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy rõ khuôn mặt hiện tại của mình.
Tối qua một mình ở nhà, phần lớn thời gian nàng đều đọc sách, chưa có cơ hội nhìn kỹ diện mạo cơ thể mới này.
Nàng vốn biết tóc mình có phần hơi loạn, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ hiện tại, vẫn không khỏi bị dọa đến choáng váng. Mớ tóc trên đỉnh đầu cơ hồ to gấp đôi gương mặt nàng.
Trang điểm thì có thể gọi là thảm họa. Mí mắt phủ đầy phấn đen như tro than, môi lại đánh son ánh xanh lam phát huỳnh quang. Vì tối qua chưa tẩy trang mà đã ngủ luôn, lớp trang điểm hiện tại loang lổ thành từng mảng màu, gương mặt nàng chẳng khác gì bảng pha màu vẽ tranh trừu tượng.
Hơn nữa, trên cổ lại có hình xăm?
Ở Đại Nguyên, chỉ có hai trường hợp mới có hình xăm trên người.
Một là để trừng phạt phạm nhân, bọn họ sẽ bị xăm những ký tự hay họa tiết bắt mắt lên mặt và cổ, ngoài có tác dụng khiển phạt ra, còn có thể nhắc nhở thường dân, người này đã phạm loại tội gì.
Trường hợp thứ hai thường xuất hiện trong thanh lâu, kỹ viện, có vài kỹ nữ vì quá lưu luyến một vị khách đặc biệt, sẽ chủ động khắc tên người đó lên thân thể mình, xem như bày tỏ lòng tri ân tri ngộ.
Dù là trường hợp nào, đối với Trì Lẫm mà nói đều không thể chấp nhận được.
Trì Lẫm dùng sức xoa chỗ hình xăm, quả nhiên bị chà rụng.
Thì ra chỉ là tiểu hài tử nghịch ngợm, vẽ lên cho vui...
May quá.
Thời đại này tiểu hài tử yêu thích cái gì, Trì Lẫm thật sự có chút không theo nổi.
Dùng nước tẩy trang lau gương mặt, nàng phải kỳ cọ đến nửa ngày, lớp trang điểm vẫn còn vết tích, cư nhiên lại lì đến mức này.
Tẩy đến mức da mặt đau rát, tay cũng tê dại, cuối cùng cũng tạm thời khôi phục được vẻ thanh tú sạch sẽ.
Trì Lẫm lại cúi đầu rửa tóc, vất vả chải chuốt đống tóc khô cứng như dây thép cho gọn gàng rồi cẩn thận búi gọn ra sau đầu.
Lại đến trước gương nhìn, cảm giác giống như biến thành một người khác.
Nguyên chủ rõ ràng là một cô gái có vẻ ngoài rất thanh tú ưa nhìn, không hiểu vì sao trước kia lại phải biến bản thân thành dáng vẻ quái dị như thế kia.
Khuôn mặt nhỏ chỉ bằng bàn tay, đôi mắt to và sáng long lanh. Điều khiến Trì Lẫm kinh ngạc là —— đôi mắt này, bên dưới mỗi bên đều có một nốt ruồi nhỏ.
Nhìn thấy hai nốt ruồi này, Trì Lẫm càng thêm nghi hoặc: thiếu nữ cùng họ cùng tên này, thật sự chỉ là trùng hợp? Hay còn ẩn chứa điều sâu xa gì khác?
Chải tóc thì chải được, chỉ là chất tóc vẫn như cỏ khô, chải thành một nắm khiến da đầu phát đau.
Trì Lẫm muốn cải thiện chất tóc, muốn đi hỏi hệ thống Tiên sinh có biện pháp gì không, vừa ra ngoài gọi một tiếng "Tiên sinh", chưa kịp rời khỏi phòng tắm, tường phòng tắm đã sáng lên.
"Buổi sáng tốt lành, Trì Lẫm, ta có thể giúp gì cho ngươi?"
Trì Lẫm ngạc nhiên: "Tiên sinh đúng thật là có mặt ở khắp nơi."
Trì Lẫm nghiêm túc thỉnh giáo hệ thống Tiên sinh: làm thế nào để biến mái tóc vàng khô như rơm này thành thẳng mượt đen dài.
Hệ thống nhận được câu hỏi của nàng, đưa ra một loạt danh sách mua sắm.
Nước dưỡng tóc, thuốc nhuộm tóc, máy uốn tóc... Tổng cộng cộng lại 366 tệ.
Trì Lẫm lúc này mới chớp mắt nhận ra: "Ta không có tiền."
Hệ thống: "Không, ngươi có."
Hệ thống khởi động quét mặt, thanh toán thành công, đơn hàng được gửi đi.
Thông tin đơn hàng hiển thị: chuyển phát nhanh sẽ giao tới vào chiều nay.
"Ơ? Đây là làm thế nào?"
Thế là hệ thống lại từ tốn phổ cập cho nàng một bài học ngắn gọn về lịch sử phát triển của thanh toán bằng khuôn mặt.
"Nói cách khác, chỉ cần ta đứng ở đây lộ mặt là có thể mua đồ vật?"
Hệ thống: "Đúng vậy."
"Nhưng thần thông như vậy... Vậy thời đại này, mọi người không cần dùng tiền bạc sao?"
Hệ thống tiếp tục cung cấp một tiết học ngắn về thanh toán điện tử, bắt đầu từ lúc công nghệ được khai sinh, cho đến thời điểm trở nên phổ biến.
Trì Lẫm nghe đến say mê.
Từ sau khi xuyên không tới đây, mỗi một ngày trôi qua với nàng đều là chuỗi dài những cú sốc văn minh.
Hệ thống quản lý tài khoản gia đình hiển thị: tháng này sinh hoạt phí của nàng vẫn còn dư 13.240 tệ.
Vừa nãy mua cả đống đồ như vậy chỉ mất hơn 300 tệ, tức là nàng vẫn còn hơn một vạn tiền sinh hoạt trong tài khoản, nếu sau này có cần điều tra chuyện gì, ít ra cũng không bị tiền bạc trói buộc.
Nghĩ đến việc bản thân và nguyên chủ có quá nhiều điểm tương đồng, Trì Lẫm bất giác cảm thấy... Người được cho là Nữ Hoàng chuyển thế, rất có thể cũng chẳng ở đâu xa, thậm chí có khả năng đang ở ngay trong trường học.
Dù không ở trường học, nàng cũng có thể từ môi trường quen thuộc làm điểm xuất phát, mở rộng điều tra ra bên ngoài.
Như vậy tương đối thuận lợi, lại có tổ chức.
Vậy nên trường học vẫn phải đi.
Sáng sớm, Trì Lẫm không nhìn thấy Lâu Mịch đâu, trong lòng chỉ mong chuyện tối qua mình đường đột cứu người, phá hỏng hứng thú giải trí của người ta, không khiến đối phương tức giận.
Thuốc Lâu Mịch đưa cho nàng dùng, bôi lên ngón chân bị thương, lạnh lạnh rất thoải mái, hôm nay đã không đau nữa.
Làm thế nào giao lưu với người thời đại này, là bài học nhập môn quan trọng nhất đối với Trì Lẫm. Nàng tin tưởng mình có thể tự tìm được đường đến trường.
Rời khỏi khu dân cư, đi ngang qua một con phố nhỏ thì bụng bắt đầu sôi ùng ục.
Sáng nay vừa đánh quyền xong lại mày mò tẩy trang nửa buổi, hoàn toàn quên mất chuyện ăn uống...
Trì Lẫm đưa tay che bụng đang kêu khe khẽ, vừa lúc ngửi thấy một mùi thơm đậm đà, nồng nàn mùi hành lá và trứng chiên lan trong không khí.
Cách đó không xa, mấy học sinh chừng mười bảy mười tám đang xếp hàng trước một xe hàng ven đường, tay cầm những chiếc bánh rán nóng hổi. Trì Lẫm xem họ cầm bánh rán to bằng nửa mặt, nóng hổi ăn thật vui vẻ, nên nàng cũng muốn thử.
"Lão bản, bán cho ta một cái..." Trì Lẫm nhìn chữ dán trước quán nhỏ, "Bánh rán."
"Được rồi! Thêm trứng thêm xúc xích không?"
"Thêm hết."
Lão bản nhanh nhẹn làm bánh rán, cho vào túi nilon đưa cho nàng.
Trì Lẫm nhận lấy, sau đó nghiêm túc...đưa mặt ra trước lão bản.
Lão bản: "?"
Trì Lẫm: "Ta trả tiền cho ngươi."
Lão bản do dự mà đưa thẻ mã QR thanh toán tới trước mặt nàng.
Hoá ra phải quét mã này.
Trì Lẫm hơi hơi cong lưng, nghiêm túc đưa mặt lại gần tấm mã QR.
Một giây, hai giây, ba giây...
Nàng và mã QR hai bên nhìn nhau, chẳng có gì xảy ra.
Lão bản: "Cô nương, ngài đây là..."
Trì Lẫm biết mình lại làm trò ngu xuẩn rồi, cầm bánh rán nói: "Ta tưởng có thể quét mặt thanh toán."
Lão bản biết đối diện chính là khu biệt thự xa hoa, bên trong toàn là tiểu thư nhà giàu. Cô nương này nhìn qua khí chất cao quý dung mạo thuần khiết, nói dùng quét mặt thanh toán như vậy, e là chẳng biết quét mã QR là gì thật.
Lão bản: "Ta đây là buôn bán nhỏ, không có quét mặt thanh toán, phải dùng mã QR."
Trì Lẫm: "Xin hỏi các hạ, ta nên sử dụng mã QR như thế nào?"
Lão bản bị cách nói của nàng chọc cười, híp mắt cười, bảo nàng lấy điện thoại ra, cầm tay dạy nàng cách sử dụng.
Trì Lẫm lập tức rút điện thoại, học một lần liền hiểu ngay. Sáng hôm nay nàng lại học thêm được một kỹ năng mới.
Nàng chắp tay trước ngực, cung kính hành lễ: "Đa tạ các hạ dạy ta thuật quét mã QR."
Lao bản cũng vui vẻ bắt chước bộ dáng nàng đáp lễ: "Giờ mấy cô nương nhà giàu đều chơi như vậy sao?"
Bánh rán thơm giòn, Trì Lẫm thấy mọi người đều vừa đi vừa ăn, nàng cũng đứng nép một bên vỉa hè vừa ăn vừa quan sát dòng người tấp nập qua lại.
Nàng vẫn còn nhớ rõ hôm qua Lâu Mịch lái xe đưa mình về nhà, đại khái cũng hình dung được đoạn đường đã đi qua. Nơi này cách trường học không hề gần, mà chiếc xe được gọi là "tốc độ cực nhanh" kia cũng phải chạy một hồi lâu mới về đến nhà. Thậm chí còn phải vượt qua cả một cây cầu lớn bắc qua biển rộng, bằng đôi chân này của nàng muốn đến trường căn bản là chuyện không tưởng.
Thời đại này không ai cưỡi ngựa, tất cả mọi người đều ngồi trong xe, không sợ gió thổi mưa dầm, ngồi thoải mái thậm chí có thể nằm.
Xe là phương tiện giao thông quan trọng, nàng cần học cách sử dụng.
Tỷ tỷ Trì Lẫm có công việc cực kỳ quan trọng cần phải làm, gần đây không thể làm phiền nàng nữa.
Trì Lẫm đứng ven đường, nhìn người đi đường bước vào từng chiếc xe. Những chiếc xe đó chở người đến nơi rồi người liền xuống, thay người khác lên, rồi lại chạy đi.
Vậy nên loại xe này không phải của riêng ai, mà là dùng chung?
Nàng cẩn thận quan sát quá trình lên xuống xe của những người này, đại khái cũng học được chút ít.
Đúng lúc có một chiếc taxi dừng ngay trước mặt nàng, người trong xe vừa xuống, nàng liền theo đó ngồi vào.
Không gian trong xe thật rộng rãi, có một mặt màn hình pha lê sáng lên, nàng vừa lên xe liền có giọng hỏi thăm:
"Kính chào hành khách, buổi sáng tốt lành, xin mời ngài thiết lập điểm đến."
Trì Lẫm đã sớm được hệ thống Tiên sinh phổ cập khái niệm trí tuệ nhân tạo, nên nghe thấy giọng nói này nàng cũng không quá bất ngờ.
Nàng nói với màn hình pha lê: "Xin hỏi, ta làm sao có thể đến TrườngTam Trung Nam Hồ?"
Xe taxi tự động cung cấp cho nàng ba phương án đến TrườngTam Trung Nam Hồ, nàng chọn tuyến đường gần nhất.
Xe bắt đầu lăn bánh, băng qua đường cao tốc bắc qua biển, Trì Lẫm lại một lần thưởng thức cảnh đẹp mặt biển.
Đắm chìm dưới ánh nắng mặt trời, tâm trình căng thẳng áp lực của nàng có chút chuyển biến tốt đẹp sau lần đầu tiên tự mình ngồi xe thành công.
Vừa đến trường, Trì Lẫm tìm được phòng học của mình, đang định đẩy cửa bước vào thì bị chủ nhiệm lớp phía sau gọi lại:
"Đồng học, ngươi đi nhầm lớp phải không?"
Trì Lẫm quay đầu lại, cùng chủ nhiệm lớp sáu mắt đối nhau.
Chủ nhiệm lớp họ Kỳ, hơn bốn mươi tuổi, vóc người hơi tròn trịa, đeo một cặp kính gọng vàng. Thực ra Kỳ lão sư là người rất thích cười, nhưng vì nàng cười học sinh sẽ không sợ nàng, nên suốt bao năm qua, nàng đã luyện thành hai gương mặt: một cho ở trường, một cho ở nhà.
Kỳ lão sư cùng Trì Lẫm mặt đối mặt, vẫn không nhận ra nàng.
"Ngươi ở lớp nào?" Kỳ lão sư hỏi, "Hay là học sinh chuyển trường? Bên trường cũng chưa ai nói với ta có học sinh chuyển trường."
Trì Lẫm: "... Ta là Trì Lẫm."
"Ai?!"
Đồng học ngồi cạnh cửa sổ nghe thấy động tĩnh lập tức dán vào cửa sổ nhìn ra ngoài xem.
Ngươi nói ai?!
"Thánh thuyền ơi, hóa ra Trì Lẫm xinh như vậy sao?"
Bên cửa sổ, cả một dãy dài bắt đầu rục rịch. Tò mò vốn là bản năng của thiếu niên, một khi có chút "gió lay cỏ động", lập tức cả đám đều lao ra hóng chuyện, đem cửa sổ lấp đến kín mít.
Mấy đồng học cách cửa sổ xa chút thì hận không thể quăng đầu ném về đây nhìn.
Kỳ lão sư: "Ngươi là Trì Lẫm?"
Một khi đã tiếp nhận khả năng "người này thật sự là Trì Lẫm", chủ nhiệm lớp quay lại nhìn kỹ lần nữa, đúng là trên gương mặt thanh tú kia vẫn lờ mờ có vài nét quen thuộc của thiếu nữ hư hỏng trong ký ức.
Chỉ là hôm nay, Trì Lẫm ăn mặc gọn gàng, không trang điểm loè loẹt, không biến tóc tai thành canh suông mì sợi, vậy mà lại xinh đẹp như thế...
Trì Lẫm bước vào lớp trong ánh mắt dõi theo của mọi người. Từ nhỏ đã quen bị nhìn chằm chằm, nên với nàng chuyện này chẳng có gì đáng bận tâm. Nàng chậm rãi đi về phía chỗ ngồi của mình trong góc lớp, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Lưu Hủy Hân liếc mắt cũng không nhận ra Trì Lẫm, nhưng thấy cả lớp đang đổ dồn ánh mắt về phía Trì Lẫm, bỗng có chút ngồi không yên, kéo kéo tay áo đồng phục Trì Lẫm, nhỏ giọng thì thầm:
"Trì Lẫm, sao ngươi lại để tóc thành ra như vậy? Trời ơi, ta phải nói sao với ngươi đây... Ngươi như vậy thì có khác gì mấy đứa khác trong trường? Đây không phải là ngươi! Đây không phải là Trì Lẫm! Một chút cũng không cool nữa! Với lại sao ngươi lại để mặt mộc mà đến lớp? Quá thiếu sức sống đi! Có phải là ngủ dậy trễ không kịp trang điểm không? Không sao đâu, hôm nay ta mang theo bộ màu trang điểm mới tinh, ngươi có thể thử ngay!"
Lưu Hủy Hân hứng thú bừng bừng lấy đồ trang điểm ra cho Trì Lẫm, Trì Lẫm mỉm cười từ chối:
"Không cần, đa tạ hảo ý của ngươi."
Lưu Hủy Hân không cam tâm, nhất quyết phải bắt nàng trang điểm lại.
Trì Lẫm im lặng lấy sách giáo khoa toán ra, bắt đầu đọc.
Ngồi cách đó không xa Ngụy Chước Ngưng vẫn như thường lệ đang lặng lẽ quan sát hai người:
"Một kẻ tiện nhân, một kẻ nhược trí. Hôm nay kẻ nhược trí cảm giác không nhược trí nữa, nhưng tiện nhân vẫn rất tiện..."