Sáng nay có bốn tiết học: hai tiết Ngữ văn, hai tiết Toán.
Trì Lẫm đối với Ngữ văn còn có chút tự tin, chứ cứ nhắc đến Toán học là đầu óc nàng lập tức muốn treo bảng "bảo trì".
Thời đại nàng từng sống trước kia cũng cũng không phải không có môn Toán, nhưng mấy cái ký hiệu với công thức cơ bản thôi đã khác một trời một vực rồi. Muốn học tốt môn này chẳng khác nào nàng phải học lại căn bản từ đầu một lần nữa.
Vừa ứng phó xong tiết Ngữ văn một cách thoải mái, lão sư Toán đã tiến vào lớp để kiểm tra bất ngờ, khiến cả lớp kêu trời không thấu, kêu đất chẳng hay.
"Đừng có gào lên nữa." Lão sư Toán ngáp một cái rõ to, ngồi xuống bục giảng, mở chiếc iPad giảng dạy mang theo bên người, đồng bộ đề thi cho toàn bộ học sinh trong lớp, "Chờ đến thi giữa kỳ mà còn đứng cuối bảng thì mới có chỗ mà kêu. Nào, bắt đầu làm bài, 15 phút nữa là nộp."
Đề thi được gửi đến iPad của từng học sinh, mọi người vừa mở ra nhìn thấy lại là hai câu hỏi khó nhằn, chỉ cần liếc mắt qua một lượt là biết chắc chắn sẽ chết mất bao nhiêu tế bào não.
Tuy rằng Hạ lão sư thích làm những cuộc tấn công bất ngờ khiến người ta chán ghét, nhưng nói đến cùng, so với tiết Toán thì tiết Ngữ văn vẫn nhẹ nhàng hơn... Vậy mà lại còn phải học tận hai tiết nữa!
Lão sư Toán là kiểu người mê đề khó, mỗi lần kiểm tra bất ngờ đều thích ra một vài câu đặc biệt khó để làm khó mọi người, thường thường lấy yêu cầu của ban mũi nhọn (lớp chuyên) để áp dụng cho ban 6, để xem ai là người "đội sổ".
Đề thi hôm nay vẫn theo lối mòn cũ của hắn: Khó... khó đến mức khiến người nghiêm túc suy nghĩ cũng phải sôi não.
Ngụy Chước Ngưng liếc qua đề thi một cái đã biết ngay: cái đề này và nàng căn bản là người dưng nước lã, chẳng hề quen biết. Vậy nên cũng đừng lãng phí 15 phút quý báu nữa làm gì. Nàng lặng lẽ móc điện thoại giấu dưới ngăn bàn, mở app xem phần bình luận dưới truyện mình đăng hôm qua. Cả một đám đang thi nhau thúc giục cập nhật chương mới.
"Đại đại ở đó không? Không thấy trả lời thì 10 phút nữa ta hỏi lại đấy?"
"Cầu chương mới! Cầu chương mới!! Cầu chương mới!!!"
"Thúc giục x10! Hôm nay có chương mới không đó đại đại? Một nghìn chữ cũng được, A Lẫm của tụi ta bị treo lủng lẳng ở Hắc Phong Nhai ba ngày rồi, làm ơn thả nàng xuống đi mà!"
"Mọi người đừng giục nữa, chắc đại đại bận công việc rồi. Tháng trước ngày nào cũng hai chương cơ mà. Tin tưởng nàng nếu rảnh nhất định sẽ có chương mới!"
"Tặng trước 100 tệ, sau này nếu có chương mới ta còn tặng gấp mười! Đại đại, động tâm không? Động tâm đi mà..."
Ngụy Chước Ngưng chỉ biết chống trán thở dài.
Ai mà ngờ được "đại đại" trong truyền thuyết đây thực chất chỉ là một nữ sinh cao trung? Bận công việc gì chứ... nàng còn đang bị bài vở hành cho sống dở chết dở đây này!
Trước kia mỗi ngày có thể "cày truyện" đôi ba chương, chẳng phải cũng vì kỳ nghỉ rảnh rỗi, chẳng có việc gì làm đó sao? Giờ vừa mới khai giảng, học đến nỗi đầu óc muốn rớt xuống bàn luôn rồi.
Viết tiểu thuyết bây giờ đúng là còn khó hơn giữ mạng sống. Hoàn toàn không thể tưởng tượng được tình tiết phía sau nên triển khai kiểu gì nữa.
Tạp văn thì càng như muốn lấy mạng người ta, mấy tình tiết từng cài cắm giờ nghĩ mãi cũng không biết phải nối tiếp thế nào cho hợp lý.
Hơn nữa trọng điểm của mọi người có vấn đề không vậy? A Lẫm lại không phải nhân vật chính, chỉ là một nhân vật bổ sung cho có sắc thôi mà, quan tâm nàng bị treo ở đâu làm gì? Có thể chú ý một chút đến phần ngầu lòi của truyện được không hả?
Ngụy Chước Ngưng hơi bực mình, xem xong bình luận rồi theo bản năng nhìn về phía bàn của Trì Lẫm.
Ngoài dự kiến của nàng.
Trì nhược trí này lại đang... làm bài?
Trì Lẫm đích thực đang làm bài.
Hôm qua được lĩnh giáo sức mạnh khủng khiếp của Toán học, hôm nay nhận được đề thi, phản ứng đầu tiên trong lòng nàng là có chút bài xích.
Nhưng mang theo lòng hiếu kỳ mà xem kỹ hai câu hỏi này, trong lòng lại nảy sinh ý tưởng giải đề.
Nàng thử dùng bút điện tử tính toán ở chỗ trống, càng tính càng thuận.
Lưu Hủy Hân nhập hai công thức vào bài làm, phát hiện hoàn toàn chẳng liên quan gì đến đề. Vẽ thêm mấy đường phụ trợ bên cạnh cho có lệ, cuối cùng chỉ biết ngồi thở dài chấp nhận số phận. Không làm được chính là không làm được, người ta nói rất đúng "thời gian là vàng bạc", không cần tiếp tục lãng phí thời gian, lấy chai sơn móng tay mua hôm qua ra thử màu lên tay thế nào.
Lưu Hủy Hân đang lục lọi trong cặp sách thì dư quang phát hiện bài thi của bạn cùng bàn đen kín một mảng, liếc nhìn sang bên cạnh thì thấy Trì Lẫm thật sự đang nghiêm túc giải đề, hơn nữa cả tờ bài thi đã kín đặc chữ viết!
Lưu Hủy Hân sững người, hai mắt nhìn thẳng nàng.
"Đừng nhìn bài của người khác." Lão sư Toán ở trên bục giảng nhắc nhở, "Tự viết bài của mình đi. Người khác cũng chưa chắc đã đúng."
Lưu Hủy Hân biết lão sư đang nói chính mình, muốn thu hồi ánh mắt nhưng lại luyến tiếc.
Trì Lẫm đang viết cái quỷ gì vậy?
Lão sư Toán có thể đoán được ban 6 chắc chắn không có mấy người giải được. Hai tiết trước ban mũi nhọn cũng làm bộ đề này, câu đầu có một nửa số người giải được, câu thứ hai làm được chỉ có ba người.
Ban mũi nhọn còn như vậy, huống chi ban 6.
Thật ra, hắn chỉ muốn gióng hồi chuông cảnh tỉnh cho ban 6, sắp thi giữa kỳ rồi mà không chịu nỗ lực thêm chút nữa thì lại tiếp tục "đội sổ" cho mà xem, Kỳ lão sư đã sầu đến bạc nửa cái đầu rồi.
Lão sư Toán đang ngồi trên bục giảng chấm những bài thi chưa chấm xong hôm qua, còn 5 phút nữa hết giờ thì phát hiện hệ thống giám sát thông báo có người nộp bài trước.
Lão sư Toán nghi hoặc ngẩng đầu nhìn xuống, ai lại nôn nóng đến mức không chờ nổi, nộp cả bài trắng? Cũng không sợ bị gọi tên phê bình à?
Mở ra xem thì người nộp bài lại là Trì Lẫm, hai câu đều viết xong, cuối cùng ra đáp án còn chính xác nữa.
Lão sư Toán "Hả" một tiếng, cũng không mệt mỏi gì, thẳng thắn bỏ đống bài đang chấm dở dang phía sau lưng đi áp giải trọng phạm đến để điều tra.
Xem không hiểu... Đây là cái ý tưởng giải thiên phương dạ đàm (kỳ quặc) nào vậy? Hắn dạy toán nhiều năm như vậy chưa từng thấy.
Nhưng mà đáp án thật sự đúng, toàn bộ quá trình suy luận từ đầu đến cuối lại còn logic thông suốt, không có đoạn nào vô lý cả.
Lão sư Toán ngẩn người, ôm chặt tờ bài thi như ôm bản kế hoạch giải cứu thế giới, quay ngoắt người, bước nhanh về phía văn phòng, gọi tổ trưởng Toán học cùng mấy lão sư Toán khác không có tiết dạy về, cùng nhau xem phương pháp giải đề cổ linh tinh quái này.
"Đây là phương pháp gì vậy? Hình như chưa từng gặp."
"Công thức đều không đúng."
"Đúng rồi chứ còn gì nữa!" Lão sư Toán nói, "Đáp án hoàn toàn chính xác! Mà cách giải mới này tư duy sáng sủa, mạch lạc, cảm giác học sinh này đang đi bậy tìm đường tắt, ai ngờ cuối cùng lại vô tình đi đúng đường!"
Một đám trung niên vây quanh với hứng thú bàn luận sôi nổi. Lúc đó, còn một người vẫn luôn im lặng quan sát từ đầu, được mệnh danh là "Bách khoa toàn thư" - tổ trưởng Toán học nói:
"Nàng không phải viết bậy. Đây không phải phép tính hiện đại, nàng dùng chính là 'cổ pháp'."
"Cổ pháp?" Mọi người đồng thanh hỏi.
"Không sai, cổ pháp. Trước đây ta từng đọc trong cuốn "Toán Thuật Thập Kinh" có thấy qua dạng tư duy này. Thật ra nó là phương pháp biến hóa từ "Cửu Chương Toán Thuật" thời cổ đại. Căn bản vẫn lấy nền tảng từ Cửu Chương, nhưng biến thể rất linh hoạt, cực kỳ tinh vi và khéo léo hơn rất nhiều." Tổ trưởng Toán học giải thích cho mọi người về những công thức đó đại khái mang ý nghĩa gì, tương ứng với những công thức hiện tại như thế nào, cùng với ý tưởng giải đề biến hóa ra sao...
Ở đây đều là người học toán, một điểm liền thông, thông rồi càng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Mọi người hỏi lão sư Toán ban 6: "Đây là ai trong lớp các ngươi làm? Có phải đại biểu đội tuyển toán không?"
"Không phải. Là Trì Lẫm."
"Ai? Trì Lẫm?"
"Cái học tra nổi tiếng phi chủ lưu đó à?" (*)
(*) ý nói Trì Lẫm vừa học dốt, vừa không bình thường, hành xử, phong cách không giống ai...
"Nàng? Không phải đâu..."
Lão sư Toán chỉ vào góc trái phía trên bài thi: "Thật là nàng đấy, xem này, tên viết đây."
Tổ trưởng Toán học cảm thấy việc này rất thú vị, thời đại này còn có học sinh cấp ba dùng "cổ pháp" để giải đề. Nên hắn quyết định tan học phải gọi Trì Lẫm lên văn phòng, để đối mặt giải đề thêm lần nữa.
Khi Trì Lẫm được thông báo sau giờ học đến văn phòng một chuyến, nàng đã lờ mờ đoán được chuyện gì xảy ra rồi.
Trên đường đi, nàng âm thầm cân nhắc có nên "giấu nghề" một chút hay không? Nếu bộc lộ quá sớm, liệu có mang đến ảnh hưởng bất lợi gì không?
Dựa vào những gì quan sát được trong thời gian gần đây, cộng thêm lời của Lưu Hủy Hân lúc nãy, Trì Lẫm đã cơ bản hiểu ra, đây là một thời đại cực kỳ coi trọng cái gọi là "thể hiện bản thân". Ở nơi này, nếu không phô bày thực lực của mình ra, rất dễ sẽ bị nhấn chìm giữa muôn vàn chúng sinh.
Nếu có thể làm Nữ Hoàng chú ý đến mình, có khả năng kích hoạt ký ức kiếp trước của nàng. Một khi có được cảm ứng hai chiều, liền có thể tăng nhiều thêm một phần hy vọng.
Muốn đạt được mục tiêu này, có một mức độ nổi tiếng nhất định có lẽ là con đường tắt.
Trì Lẫm quyết định, đi.
Tiết thứ tư vừa tan học, Trì Lẫm liền một mình đi đến văn phòng. Phía sau nàng, một nhóm nam sinh ban 6 lặng lẽ bám theo, rón rén dừng lại trước cửa văn phòng, vây quanh nghe lén. Có đứa còn không sợ chết, trèo cả lên bệ cửa sổ nhón đầu nhìn vào, ánh mắt tràn đầy tinh thần "hóng chuyện bằng cả tính mạng".
Mấy lão sư Toán vây quanh Trì Lẫm, lấy một bộ đề thi mới cứng ra cho nàng làm, độ khó so với hai bài vừa rồi chỉ có cao hơn chứ không kém.
Không chỉ lão sư Toán, mấy lão sư môn khác không có tiết cũng kéo sang hóng hớt xem náo nhiệt.
Cả văn phòng chật kín người, vây thành một vòng tròn xem Trì Lẫm, lão sư Toán cảm thấy không ổn lắm, cảm giác như thế này sẽ gây áp lực quá lớn cho đồng học, nhưng đều là đồng nghiệp, hắn cũng không tiện mở miệng đuổi người.
Trì Lẫm thật ra không hề hoang mang, dù có bao nhiêu người nhìn chằm chằm nàng, nàng vẫn hoàn toàn không bị ảnh hưởng, tập trung cao độ vào việc giải đề.
Mọi người thấy nàng giải bài cực kỳ thuận lợi, chỉ có điều tư thế cầm bút hơi kỳ quái, giống như viết bút lông vậy.
Trì Lẫm làm bài, suốt quá trình Tổ trưởng Toán học đều đứng bên cạnh nàng, đôi mắt không chớp một cái.
Trì Lẫm quả nhiên giải xong đề này, hơn nữa vẫn dùng cách thức cũ – là "cổ pháp".
Tổ trưởng toán hỏi nàng: "Đồng học, phương pháp ngươi dùng không đơn giản đâu. Nếu ta không nhận nhầm, hẳn là suy luận và biến thể của "Cửu chương toán thuật". Đừng nói ngươi tuổi nhỏ như thế này, ngay cả lão sư cũ của ta - một vị lão giáo sư rất có nghiên cứu về toán học cổ đại - đối với phương pháp cổ này cũng chỉ nghe qua đôi chút thôi. Ngươi tuổi còn trẻ, là từ đâu học được?"
Nàng sáng nay đã nghĩ trước lão sư sẽ hỏi vấn đề này: "Ta cũng mới phát hiện gần đây thôi, thì ra nhà ta có rất nhiều sách cũ, trong đó có một phần về toán học cổ đại. Hè vừa rồi ở nhà quá chán, không có việc gì làm nên ta lục lọi đọc tùy tiện. Tiếc là mấy cuốn sách đó nhà ta đã sửa chữa lại rồi quyên tặng cho thư viện, không thì ta còn có thể tiếp tục đọc thêm."
Lời nói này của nàng không chỉ giải thích vì sao nàng lại biết một số phương pháp giải toán cổ đại "không giống ai", mà còn cắt đứt ý định muốn mượn sách của lão sư.
"Thì ra là vậy..."
Tổ trưởng toán học nghe nói sách đã được quyên tặng đi, quả nhiên lộ ra vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Ngoài cửa, mấy học sinh ban 6 đang áp tai vào cửa nghe lén, cánh cửa văn phòng vốn đã không to, hai người vừa lấp kín, Lưu Hủy Hân bị ngăn bên ngoài chẳng nghe được gì.
Thấy hai người phía trước như nghe được điều gì, biểu tình biến hóa liên tục, nàng nhịn không được hỏi: "Bên trong nói gì vậy?"
"Cái gì mà cửu chương toán thuật, rồi cổ pháp toán học gì đó..."
"Mẹ kiếp, trâu bò vậy sao!"
Ngụy Chước Ngưng đi ngang qua, vừa vặn nghe được nửa câu.
Thần kỳ thế sao? Thiểu năng trí tuệ Trì Lẫm lại có một ngày làm chấn động thiên hạ?
Nói tới đây... Nàng tự nhiên có chút linh cảm, mấy tình tiết trước đây trong đầu bỗng thông suốt, lập tức lấy điện thoại ra, chẳng cần nghĩ, múa bút thành văn, nhanh chóng ghi lại linh cảm, sửa lại tình tiết tiểu thuyết đã mắc kẹt từ lâu.
Tuyệt quá, có thể đăng chương mới rồi!
Lão sư Địa lý đẩy cửa văn phòng, định tan tầm đi ăn trưa. Kết quả cửa vừa mở đã có một đám người ùa vào, suýt nữa toàn bộ đâm vào người nàng, khiến nàng phải tránh trong lúc nguy cấp mà bị trẹo chân.
"Các ngươi làm gì đây!" Chủ nhiệm ban 6 - Kỳ lão sư - thấy là học sinh lớp mình, không chỉ bu đen bu đỏ chặn trước cửa văn phòng, mà gần như cả cửa sổ gần mái nhà cũng có vài cái đầu thè ra, sức mạnh từ đâu ra vậy?
Kỳ lão sư lập tức quát to: "Tan học không đi ăn cơm, cứ đậu ở đây làm gì? Nhanh! Giải tán! Chiều còn phải lên lớp!"
Bọn học sinh lập tức giải tán, chỉ còn lại Lưu Hủy Hân.
Lưu Hủy Hân vẫy tay với Trì Lẫm, kéo quai đeo cặp sách lên vai: "Tiểu Lẫm, ta chờ ngươi cùng đi ăn trưa nãy giờ rồi đó."
Trì Lẫm chuẩn bị rời văn phòng thì Kỳ lão sư dùng giọng điệu thâm tình nói với nàng:
"Tuy phương pháp giải đề này khá độc đáo, nhưng thi đại học không thể tùy tiện như thế được. Vẫn phải dựa theo bước giải và tư duy mà lão sư dạy. Dù ngươi có làm đúng, lão sư chấm bài cũng không chấp nhận kiểu giải này của ngươi đâu."
Trì Lẫm ngoan ngoãn gật đầu: "Đa tạ tiên sinh chỉ dạy."
Kỳ lão sư tiếp tục khen nàng: "Hôm nay tóc để như vậy rất đẹp, người trẻ tuổi, nên có vẻ ngoài tuổi trẻ, không cần làm những thứ hoa hòe hoa sói. Ngươi xem, bây giờ xinh đẹp biết mấy."
Trì Lẫm: "Đa tạ tiên sinh chỉ điểm."
Kỳ lão sư cười ha hả, bảo nàng nhanh đi ăn cơm.
Đợi Trì Lẫm đi rồi, lão sư Toán tiến lên nói: "Mở miệng gọi 'tiên sinh', ngậm miệng cũng 'tiên sinh', nàng có phải chịu kích thích gì không?"
Kỳ lão sư: "Lúc trước khi nhà trường điều tra tình hình học sinh, ta có nghe nói mẹ nàng tìm bạn trai mới, có lẽ tính kết hôn. Nàng và ba nàng cảm tình rất tốt, từ khi ba mẹ ly hôn cảm xúc nàng không ổn định lắm. Nhiều chuyện mà người lớn còn chịu không nổi, huống chi là đứa nhỏ đang tuổi dậy thì."
Lão sư Toán cảm thán: "Bây giờ làm đứa trẻ cũng không dễ dàng gì, xã hội càng mở cửa thì tình hình gia đình càng phức tạp. Hồi nhỏ chúng ta làm gì tưởng tượng được thế giới 20 năm sau lại thành ra thế này."
Trì Lẫm thu dọn cặp sách đi xuống lầu.
Lưu Hủy Hân lách vào thang máy cùng lúc với Trì Lẫm, vừa vào đã lập tức níu chặt lấy tay nàng, gặng hỏi tới tấp như bắn liên thanh: "Lão sư gọi ngươi làm gì? Sao ngươi biết toán học cổ đại? Ai dạy ngươi? Chẳng lẽ là cái tỷ tỷ bí ẩn kia của ngươi?"
Trì Lẫm bị nàng hỏi đến đau đầu.
Sao nàng thích hỏi chuyện người khác thế...
"Ta không có tỷ tỷ." Nàng trước tiên phủ nhận chuyện này.
Trì Lẫm đang nói thì điện thoại rung lên.
"Đại Mị Mị" gửi tin nhắn thoại WeChat cho nàng.
Lâu Mịch?
Đại Mị Mị có ý nghĩa gì, nàng đi hỏi hệ thống Tiên sinh nên biết rồi.
Hệ thống tiên sinh: "Đối với người ngực lớn, đa phần dùng để trêu chọc..."
Nghe xong giải thích này, Trì Lẫm chỉ muốn chôn đầu xuống đất.
Trì Lẫm trong tình huống rất tự nhiên mà nói ra mấy lời có vẻ hoang đường đó, nên cũng chẳng ngạc nhiên khi Lâu Mịch nổi giận như vậy.
Thông qua chuyện này, Trì Lẫm lại một lần nữa nhắc nhở bản thân, nhất định phải thận trọng trong lời nói đến việc làm.
Trì Lẫm còn chưa quen cách sử dụng WeChat, học theo bạn cùng lớp chơi WeChat, bấm bấm một chút.
Giọng nói Lâu Mịch vang lên trong thang máy trống trải chỉ có hai người, từng câu từng chữ dội vào tai rất rõ ràng:
"Tối nay bận, cơm chiều ngươi tự giải quyết đi. Về nhà thì giúp ta qua chỗ bảo an lấy chuyển phát nhanh."
Câu cuối mới là trọng điểm phải không?
Lưu Hủy Hân trợn mắt nhìn thẳng vào nàng: "Hai người... sống chung?"
Trì Lẫm: "Không phải như ngươi nghĩ."
Trì Lẫm chưa kịp phủ nhận xong thì Lâu Mịch lại gửi thêm một tin WeChat.
Trì Lẫm trong lòng loạn cả lên, ngón tay run run lại bấm trúng, tiếp tục phát tin.
Lâu Mịch: "Cửa ta mới tìm thợ sửa xong, đừng có ở nhà mà làm bậy nữa, nghe rõ chưa? Không thì ta về nhất định xử lý ngươi."
Trì Lẫm: "..."
Trong đầu Lưu Hủy Hân lập tức tự động vẽ ra một loạt hình ảnh 18+ không phù hợp với thiếu nhi, càng nghĩ mặt càng đỏ, ánh mắt cũng dần dần trở nên... đáng khinh một cách công khai.
Liên tưởng đến cách xưng hô "Đại Mị Mị" kia, Trì Lẫm càng thêm không tự nhiên.
Ngay khi cửa thang máy vừa mở ra, nàng lập tức lao vọt ra ngoài.